Võ Ái Nhi bật cười với giọng lạnh lùng: “Sao cũng được, dù gì bây giờ tôi cũng quay về rồi. Việc này nói lên điều gì? Nói lên rằng anh Hải Minh của tôi vẫn còn mềm lòng với tôi! Xung quanh không ai sánh bằng vị trí của tôi trong lòng anh ấy! Càng không thể thay thế được!”
Khi nói đến người xung quanh, ánh mắt đó chuyển sang nhìn Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy hỏi: “Muốn uống gì không?”
Võ Ái Nhi tức giận vì Đào Anh Thy không tức giận: “Ai muốn uống đồ của cô chứ? Tôi nói cho cô nghe, cô gái họ Đào kia, bây giờ tôi quay vê rồi, con hồ ly tinh như cô đừng hòng lôi kéo anh Hải Minh của tôi nữa, cô có sinh thêm nhiều con cũng vô ích thôi! Cùng lắm cô chỉ là người máy sinh con cho anh Hải Minh thôi!”
Người máy? Đào Anh Thy cảm thấy câu nói này thật sự rất có ác ý, làm như cô muốn sinh một lân sáu đứa sao?
Đó rõ ràng là do khả năng sinh sản của Tư Hải Minh quá đáng sợi Hơn nữa, người họ Đào đâu phải chỉ có một mình cô!
“Anh Hải Minh của tôi sẽ không thích loại người như cô đâu!” Võ Ái Nhi nói một cách tự tin.
Đào Anh Thy cắn lấy ngón trỏ, nhìn cô ta với vẻ ngây thơ vô số tội, rồi nói: “Võ Ái Nhi, cô bị đen đi nhiều đó”
Võ Ái Nhi nổi giận đùng đùng, câu nói “bị đen đi nhiêu” đã đâm thẳng vào nỗi đau của cô ta, sắc mặt ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Đào Anh Thy, cô đừng đắc ý với tôi quá! Chỉ cần là người phụ nữ có ý định với anh Hải Minh, đều sẽ là kẻ thù của tôi!”
Sau khi lên giọng cảnh cáo cô ta, cô quay lưng bỏ đi, giống như chỉ cần nhìn Đào Anh Thy thêm một giây nào nữa cũng sẽ làm cô ta tức giận.
Vẻ mặt không có cảm xúc đó là đang muốn trêu chọc cô ta sao?
Bước lên xe rồi, Võ Ái Nhi lấy chiếc gương mang theo bên người ra soi mặt mình, không lẽ sản phẩm làm trắng không có hiệu quả?
Càng nhìn càng tức, cô quăng chiếc gương xuống đất!
Tại sao cô lại chạy đi khiêu khích Đào Anh Thy ngay lúc này? Cô nên đợi khuôn mặt của mình hồi phục rồi mới quay lại chứ!
Không hề có chút cảm giác thành công hạ gục Đào Anh Thy nào!
Tính sát thương của Võ Ái Nhi đối với Đào Anh Thy mà nói, cao cũng không phải cao, mà nói không cao thì có chút khó chịu.
Thiết nghĩ những chuyện như vậy, sau này sẽ thường xuyên xảy ra hơn…
Võ Ái Nhi rời khỏi chưa được bao lâu, Đào Hải Trạch gọi điện đến cho cô, kêu cô tối nay về nhà ở, nói cô đã nhiều ngày rồi không về nhà.
Đào Anh Thy cười lạnh lùng, đây là đang lo lắng, sợ cô bỏ chạy à?
Cô không về nhà ăn cơm, Đào Anh Thy ăn tại căn tin của đài truyền hình, đến bảy giờ cô mới về đến biệt thự của Đào Hải Trạch.
Bước vào nhà rồi, cô mới phát hiện Đào Sơ Tâm và Đào Hải Trạch đang ngồi ở ghế sô pha, uống trà trò chuyện, Đào Sơ Tâm vẫn với khí chất đoan trang như thường ngày, và vẫn làm cô cảm thấy đáng ghét y như Đào Hải Trạch.
“Anh Thy về rồi à?” Đào Hải Trạch vội vàng kêu người làm mang nước cho cô.
“Nào nào nào, ngồi đi, vừa mới nhắc đến con”
“Nói con cái gì?” Đào Anh Thy ngồi xuống ghế sô pha, bỏ túi xách sang một bên, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
“Nói sao con vẫn chưa về nhà, chuẩn bị gọi điện thoại cho con đó. Đài truyền hình nhiều việc đến vậy sao? Nhìn con mệt mỏi chưa kìa?” Đào Hải Trạch nói.
Đài truyền hình chuẩn bị ghi hình “Trò chuyện cùng bé 3”, nhưng vẫn còn đang ở giai đoạn đầu, không bận, cô cố tình về trễ thôi.
Cô không muốn ngồi ăn cơm chung với họ. Cô chỉ muốn tìm video thôi!
“Nếu không còn chuyện gì thì con về phòng ngủ đây” Đào Anh Thy nói.
“Vội như vậy làm gì chứ?”
Đào Sơ Tâm hỏi: “Không thích về nhà như vậy, tại sao còn quay vê? Em xem đây là khách sạn sao?”
Đào Anh Thy liếc nhìn Đào Sơ Tâm, quay sang hỏi Đào Hải Trạch: “Tôi có thể không về sao?”
“Nó nói đùa thôi, con đừng tưởng thật, nếu con mệt rồi, thì về phòng nghỉ ngơi đi!” Đào Hải Trạch nói.
Đào Anh Thy không thèm khách sáo với ông, đứng lên rời khỏi.
Vừa bước vào phòng, điện thoại liên tục nhận được hai tin nhắn.
Lấy điện thoại ra, vừa mở lên, đã thấy hình do Đào Sơ Tâm gửi đến.
Cái gì vậy?
Đào Anh Thy bấm vào với vẻ nghi ngờ, người trong hình là Tư Hải Minh, ngồi bắt chéo chân, tay cầm ly rượu, trầm ngâm đến mức bất khả xâm phạm.