Những người khác hoặc là có của cải, hoặc là có quyền lực, hoặc là ngoại hình khôi ngô điển trai, nhưng Tư Hải Minh thì lại có tất cải Nhìn thấy được sức hấp dẫn của Tư Hải Minh, còn ai có thể lọt vào mắt xanh cô ta nữa đây?
Có tiếng động ở bên kia cánh cửa truyền tới, Tư Hải Minh mở cửa bước ra, trước ngực còn bế Đào Anh Thy như bế công chúa.
Khuôn mặt của Đào Anh Thy vẫn còn phiếm hồng vì trận ầm ĩ thay quần áo ban nãy.
Tư Hải Minh quả thật là một ác mai Bây giờ lại ép buộc cô phải đến biệt thự Minh Uyển.
Cô không muốn nên mới bị vác đi như thế này!
Đào Anh Thy phóng mắt nhìn qua bờ vai rộng của Tư Hải Minh, Đào Hải Trạch và Đào Sơ Tâm đều đang có mặt ở đây.
Vốn dĩ muốn vùng vẫy, nhưng vừa nhìn thấy hai người bọn họ cô bèn từ bỏ ý định ngay. Hai bàn tay nhỏ đang bám lấy đôi vai rộng lớn của Tư Hải Minh, trông như thể tủi thân đáng thương lắm!
Tư Hải Minh không thèm liếc nhìn Đào Hải Trạch và Đào Sơ Tâm, ung dung ôm Đào Anh Thy bước ra ngoài.
Mấy người vệ sĩ cũng đi theo sau.
Đào Hải Trạch không dám lơ là, vội vàng đi xuống lâu, bước ra khỏi nhà rồi đứng ở cửa. Ông ta muốn nói chuyện, nhưng Tư Hải Minh với Đào Anh Thy đã leo lên xe, đóng cửa lại.
Cứ như thế đứng nhìn chiếc xe rời khỏi biệt thự.
Đào Sơ Tâm trở lại phòng, đứng bên cửa sổ, dán mắt theo đoàn xe chậm rãi rời đi, hai tay không khỏi nắm chặt rèm cửa, ngón tay siết chặt đến trắng bệch!
Tư Hải Minh có biết vê chuyện mấy bức ảnh hay không? Đào Anh Thy không có nói gì sao? Hay là Tư Hải Minh không gây khó dễ với cô ta?
Lúc đầu, cô cứ nghĩ rằng chỉ cần dựa vào sắc đẹp là sẽ khiến cho Tư Hải Minh có cái nhìn khác, nhưng mà cô ta đã nhầm.
Những tưởng cố gắng tiếp cận Tư Hải Minh thì “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” nhưng thực tế là cô ta đã nhầm.
Cô ta đã sai ở chỗ quá nhân từ với kẻ địch của mình.
Đào Anh Thy, cô nên đi chết đi…
Đào Sơ Tâm trở về tới công ty là đã gần đến trưa, vừa ra khỏi xe…
“Vậy ra cô chính là Đào Sơ Tâm đấy à?” Võ Ái Nhi ra khỏi xe, bước đến gần Đào Sơ Tâm, ánh mắt thản nhiên quét từ trên xuống dưới không chút kiêng dè.“Cũng chỉ có như vậy!”
Trên thực tế, Đào Sơ Tâm từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với Võ Ái Nhi nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không biết gì về một ngôi sao lớn như Võ Ái Nhi.
Vì để tìm hiểu về con người Tư Hải Minh, cô ta thậm chí còn bỏ công sức đi nghe ngóng cả những người xung quanh Đào Anh Thy, kể cả người “vợ sắp cưới” không được công nhận này.
Tuy nhiên, không ngờ rằng Võ Ái Nhi lại tìm đến tận cửa tìm cô ta.
Dù sao thì, một người ở ngoài ánh sáng và người kia ở trong bóng tối.
“Có vấn đề gì à?” Đào Sơ Tâm nóng nảy hỏi ngược lại.
Võ Ái Nhi nhếch miệng cười một cái, sau đó giơ tay lên tát vào mặt Đào Sơ Tâm.
Chỉ một tiếng ‘bốp’ vang lên chói tai mà không cần bất kì lời nào dư thừa đã khiến cho Đào Sơ Tâm choáng váng mặt mày đến mức ngẩn ra.
Ôm mặt xoay lại, trừng mắt nhìn về phía Võ Ái Nhi, khuôn mặt đoan trang lập tức hằn lên mấy dấu tay đỏ au, đáy mắt tràn đầy sự tức giận.
“Nhìn cái gì? Tao đánh mày đấy!
Dám quyến rũ anh Hải Minh của tao, lá gan của mày cũng lớn lắm đấy!
Xinh đẹp à? Có khí chất à? Loại chuột chui ống cống như mày mà cũng dám vênh váo trước mặt tao ư? Nếu mày đã không cần mặt mũi nữa thì để tao giúp mày hủy ngay và luôn nhé?” Võ Ái Nhi lên giọng một cách trịch thượng.
Đào Sơ Tâm hiểu ra ý đồ đến đây của cô ta, câm phân bỏ bàn tay đang che mặt xuống, cố kiềm chế cảm xúc: “Cô Võ dù sao cũng người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, không ngờ cô lại hành xử vô học đến như vậy. Đúng là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác! Mạo muội hỏi cô một câu! Từ khi nào mà Tư Hải Minh là người của cô vậy?
Những người yêu mến anh ấy đâu chỉ có mỗi mình tôi với cô? Không phải cô đây định tìm đến cào mặt từng người một đấy chứ? Hay cô chỉ tìm tôi thôi? Vì tôi là mối đe dọa với cô sao? “
“Mày nói cái gì?” Võ Ái Nhi không thể tin nổi cô ta lại càn rỡ điên cuồng như vậy.
“Nếu Tư Hải Minh thích cô, anh ta lại chả cưới cô từ lâu rồi ấy chứ?
Thích cô mà lại có con với Đào Anh Thy à? Cô mặt dày tự xưng là vợ sắp cưới của Tư Hải Minh, cũng chỉ là tự bản thân cô nghĩ thế mà thôi! Tôi từng nghĩ, Võ Ái Nhi trong mắt người khác ít nhất cũng là một người thông minh. Nhưng thật không ngờ trong đầu cô lại chỉ toàn là rơm rạ!
Người như vậy liệu có xứng với Tư Hải Minh không? Cô nên tự ngầm lại bản thân mình đi!”
Đào Sơ Tâm cất giọng mỉa mai châm chọc, sau đó xoay người rời đi.