Nhưng thật ra trong lòng đang rất hoảng loạn! Chỉ trong một ngày, trong lòng giống như đang bị thiêu đốt trong chủ đề đó, không biết khi nào mới có thể kết thúc!
Sắp đến giờ tan ca rồi, điện thoại trên bàn làm việc reo lên, Đào Anh Thy nhìn thấy do Tư Hải Minh gọi đến, sắc mặt càng khó chịu hơn.
Phải đó, trên mạng đang lan truyền chóng mặt, sau khi trang mạng bị treo, Tư Hải Minh không gọi cho cô một cuộc nào, không nhắn cho cô một tin nào, giống như không hề liên quan đến anh ta vậy!
Bây giờ trời sắp tối rồi, anh ta mới gọi điện đến, câu đầu tiên sẽ nói gì đây?
Nhịp tim của Đào Anh Thy bắt đầu tăng lên, kìm nén bản thân rồi mới dám bắt máy: “Chuyện gì vậy?”
“Về nhà tắm sạch sẽ rồi lên giường đợi tôi!”
“..” Trong đầu Đào Anh Thy chứa đây các câu hỏi, bộ đói khát đến vậy sao! Đây là câu đầu tiên của Tư Hải Minh à? “…Em đã làm gì chứ?”
“Đừng bắt tôi phải nói lân thứ hai!” Nói xong, Tư Hải Minh ở đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Đào Anh Thy đứng hình nhìn vào màn hình điện thoại của mình chuyển từ sáng sang tối.
Thật đó, cô đã làm gì?
Tư Hải Minh gần như đang nổi nóng? Cô đã làm gì đâu! Chẳng phải chỉ là chuyện xảy ra trên mạng thôi sao? Đó cũng do anh ta gây ra thôi!
Liên quan gì đến mình chứ?
Nhưng, vậy nghĩa là cô ấy lại phải đến biệt thự Minh Uyển à?
Từ chối hả? Dám sao? Ở trên điện thoại cơn giận của Tư Hải Minh đã chạm đến đỉnh rôi, còn dám từ chối, bộ bản thân chán sống rồi sao?
Đi thì đi, có gì to tát đâu chứ, còn được thăm sáu bé con nữa!
Gần đây số lần đến biệt thự Minh Uyển thật sự rất nhiều!
Đào Anh Thy bắt xe đến biệt thự Minh Uyển, chiếc xe chạy trên con đường chuyên biệt.
Nguyên con đường thông thoáng và sảng khoái!
Lúc trước đi làm hay tan ca đều bị kẹt xe, đi đường nào kẹt đường đó, kẹt đến bực cả mình. Đây chính là sức hấp dẫn của việc có tiền và có thết Khi đến biệt thự Minh Uyển, không nhìn thấy xe của Tư Hải Minh nghĩa là anh chưa về.
Tư Hải Minh dặn cô tắm rửa sạch sẽ và lên giường đợi anh ta, nói rõ anh ta sẽ không về nhà sớm.
Nhưng cô ta sẽ không thật sự để mình nhàm chán vậy đâu!
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Khi Đào Anh Thy đang đứng thờ ơ ngoài phòng khách, đã bị sáu bé con chạy đến ôm vào chân và vây quanh từ đằng sau, làm cô xém chút nữa đứng không vững.
“Cẩn thận chút, đừng té đó…”
Đào Anh Thy nói, mà bên dưới chân chỉ nghe tiếng cười. Cô ngồi xuống ôm lấy sáu thân hình nhỏ bé vui vẻ và mềm mại.
Bảo Vỹ như phát hiện ra vùng đất mới vậy: “Mẹ về còn sớm hơn cả ba nữa!”
“Mẹ ơi, sao ba vẫn chưa về nhà vậy? Không phải hai người cùng về chung sao? Em gái út hỏi.
“Ba sẽ về trễ một chút!” Bảo Nam nói.
Đào Anh Thy cười rồi nói: “Ừ, ba sẽ về trễ một chút.”
“Buổi tối lúc mẹ đi ngủ với ba, tại sao không cho tụi con ngủ chung? Có phải không thèm ngủ với tụi con không?” Bảo Vỹ hỏi.
“Mẹ chỉ muốn ngủ với ba thôi phải không?” Em gái út tròn xoe mắt khi hỏi.
Làm cho Đào Anh Thy đỏ hết cả mặt, cũng may Tư Hải Minh không có ở đây!
“Buổi tối mẹ sẽ ngủ cùng các con” Đào Anh Thy nói.
“Ôi! Tốt quá rồi!” Bảo Long vui vẻ.
“Ừ ừ!” Bảo My cũng vui vẻ.
“Mẹ ơi, ba cũng ngủ cùng với tụi con chứ?” Em gái út hỏi.
Đào Anh Thy đứng hình, suy nghĩ phải trả lời thế nào.
Kiểu như buổi tối phải ngủ thế nào cũng không phải chuyện cô có thể quyết định được…
Khi cô đang mơ màng, bàn tay đầy đặn của Bảo An nắm lấy một Ị”
ngón tay của cô: “Mẹ ơi! Được đó Đào Anh Thy toát mồ hôi, con nói vậy là trả lời thay cho mẹ rồi sao?
Quản gia Bào Điển bước đến, chào hỏi lịch sự: “Cô Đào, dùng bữa tối ạ!”
Ăn cơm tối xong, Đào Anh Thy chơi đùa với sáu bé con, sáu bé con dễ thương chạy nhảy khắp nhà với đôi chân ngắn ngủn của mình, đứa nào đứa nấy tròn trịa xinh xắn.
Dạo này thích chơi những trò mới mẻ trong khu vui chơi, nên ngay cả máy bay to cũng bị quên lãng rồi!