Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 618: Để lộ đồng hồ ra



“Á!”

Cho dù cửa phòng tắm đã đóng lại nhưng cũng không ngăn cách được tiếng la kinh hoảng của Đào Anh Thy!

Sáng nay Đào Anh Thy không thể rời giường đúng giờ, lưng đau như muốn tan ra thành từng mảnh!

Đến khi ăn cơm trưa cô kiên trì xuống lầu ngôi xuống bàn ăn, vừa ăn cơm vừa nghĩ, tuần sau rôi cô mới lại tới đây!

Người đàn ông này thật là đáng sợ!

Ánh mắt Đào Anh Thy mang theo oán khí trừng mắt nhìn Tư Hải Minh đang dùng bữa ăn, cái tên này không biết tiết chế gì cả.

Đâu bếp bưng bò bít tết mới làm xong để lên bàn, Đào Anh Thy liếc nhìn, sắc hương vị đều đủ nhưng cô chẳng muốn đụng tới, phải cắt ra mới được.

Cô cảm thấy thời khắc này, không chỉ toàn thân không còn sức lực, cả tay cũng không còn sức, cả người đều bị móc sạch!

Vừa gắp một miếng thịt tôm để vô trong miệng thì Tư Hải Minh đã cắt gọn bò bít tết đẩy lên trước mặt cô.

Đào Anh Thy ngẩn người nhìn bò bít tết đã được cắt gọn trong đĩa trước mặt.

Sau đó, phân của cô bị Tư Hải Minh lấy đi.

Ánh mắt Đào Anh Thy lấp lóe, nhếch môi, nhanh chóng đưa tay kéo chiếc đĩa trước mặt lại, giống như là làm như vậy thì Tư Hải Minh sẽ không phát hiện.

Lại gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, nhai lấy miếng thịt bò non mịn nhiều chất, rất ngon!

Ngôi chiếc Rolls Royce của Tư Hải Minh đi đài truyền hình.

Trong bãi đỗ xe.

Đào Anh Thy chuẩn bị xuống xe, cổ tay lại bị Tư Hải Minh níu lại.

Không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy tay áo của mình bị anh kéo lên, để lộ chiếc đồng hồ ra.

“…” Đào Anh Thy cố ý mặc áo tay dài, như thế thì có thể che đồng hồ lại.

Tư Hải Minh không cho cô làm vậy!

Cô rất muốn phản bác, cho nên liếc mắt nhìn về phía cổ tay Tư Hải Minh, phát hiện mặc dù áo sơ mi của anh là áo tay dài, nhưng đồng hô vẫn luôn để lộ ra ngoài, phát huy lòng dạ thâm trầm của anh một cách rất tinh tế!

“Có gì muốn nói sao?” Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô.

“Không có.

Đào Anh Thy xuống xe, đi tới chỗ thang máy, nghĩ thầm, anh kéo tay áo của tôi lên thì sao chứ? Khi anh đi rồi thì tôi không thể kéo xuống sao?

Nhưng mà, chung quy là Đào Anh Thy vẫn đánh giá thấp tính chiếm hữu của Tư Hải Minh!

Buổi sáng, cô đang từ trong phòng họp bước ra, điện thoại di động trên người kêu lên, là điện thoại của Tư Hải Minh!

“Ai cho em kéo tay áo xuống?”

giọng nói trầm thấp đầy tính uy hiếp của Tư Hải Minh vang lên.

“hủ … Đào Anh Thy kinh ngạc, liên tục xoay người nhìn, không nhìn thấy Tư Hải Minh đâu, vừa muốn thở phào thì tầm mắt của cô lại nhìn thấy camera giám sát phía trên, biểu cảm trên mặt cứng lại.

Không thể nào…

Ngay cả camera giám sát của đài truyền hình mà Tư Hải Minh cũng khống chết Bây giờ đài truyền hình thuộc về Tập đoàn Vương Tân, Tư Hải Minh muốn biết nhất cử nhất động của cô thật sự là quá dễ dàng!

Khó trách sáng nay khi xuống xe, Tư Hải Minh cũng không có uy hiếp cô không cho kéo tay áo xuống!

Hóa ra là đã tính trước hết rồi!

“Tay áo tự rơi xuống, không liên quan tới tôi.” Đào Anh Thy chơi xấu.

“Kéo lên đi.” Giọng điệu cứng rắn không cho phép phản bác.

“Biết rồi.” Đào Anh Thy nói xong thì cúp điện thoại, kéo tay áo lên, để lộ đồng hồ ra.

Liếc mắt nhìn camera giám sát phía trên, quay người đi tới văn phòng.

Nghĩ thầm, nếu như Tư Hải Minh có thể nhìn camera quan sát trong đài truyền hình mọi lúc mọi nơi, như vậy thì không phải là cô luôn bị nhìn chằm chằm sao?

Ngẫm lại đều tê cả da đầu!

Đào Anh Thy dứt khoát trốn vào trong văn phòng, nếu không có chuyện gì thì cô không định ra ngoài.

Vừa đặt mông ngồi xuống thì điện thoại lại vang lên, cứ nghĩ là Tư Hải Minh.

Nhưng nhìn lại thì là Đào Hải Trạch.

Nghe: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi đang bận.”

“Ngày mai là ngày kỷ niệm ba và dì Xa của con kết hôn, chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc, con nhất định phải tới nhé!” Đào Hải Trạch nói.

Đào Anh Thy phát hiện ra có gì đó không đúng, ngày kỷ niệm kết hôn sao lại làm qua loa giống như là đột nhiên mới quyết định làm?

Trước đó đã nói với ông ta, nếu như muốn mời Tư Hải Minh thì phải mời sớm một tuần lễ. Theo tình hình trước mắt thì ông ta không định mời Tư Hải Minh chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.