“Cô!” Khí chất đoan trang của Đào Sơ Tâm trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, Đào Anh Thy tựa như là dao găm sắc bén cắt nát vẻ đoan trang của cô ta!
Đào Hải Trạch vội khuyên can: “Được rồi, được rồi, sao vừa thấy mặt là cãi nhau thế? Vốn dĩ chị em cãi nhau là chuyện bình thường, bây giờ ba đã cảm nhận được.”
Vừa dứt lời, Đào Anh Thy và Đào Sơ Tâm đồng thời nhìn về phía ông ta, trong mắt chỉ có sự châm chọc.
Đào Hải Trạch lúng túng đẩy mắt kính.
“Cô nói ‘không ít đàn ông’ có bao gôm Tư Hải Minh hay không?” Đào Sơ Tâm khống chế lại cảm xúc, giằng co với cô: “Đừng nói không có, sao cô chứng minh được là anh ấy không có? Đàn ông là động vật chỉ dùng mắt, không ai mà không thích những thứ đẹp đẽ”
Đào Anh Thy không tức giận, lạnh nhạt nhìn cô ta, cười nhạo một tiếng: “Cô rất có lòng tin với mình đó, tôi nghe xong tôi cũng rất xấu hổ. Đúng là tiện nhân xưa giờ đều không biết mình tiện!
Người ta sinh ra là người, bản thân cô sinh ra lại là một tiện nhân, da mặt dày như vậy, hay là cần tôi đỏ mặt giúp cô?”
“Cô mắng ai đó?” Xa Huệ Anh nổi giận đùng đùng, vọt tới trước mặt Đào Anh Thy chỉ vào mặt Đào Anh Thy, móng tay bén nhọn gần như muốn đâm lên da thịt non mịn của Đào Anh Thy: “Có ngon cô nói lại một lân nữa cho tôi!”
Đào Hải Trạch giật mình, vội đi lên ngăn Xa Huệ Anh lại, kéo cô ta lui về sau: “Nguôi giận nguôi giận, trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường!”
Nếu như bây giờ làm Đào Anh Thy bị thương thì Tư Hải Minh còn không giết bọn họ!
Xa Huệ Anh tức giận đến trở tay quất vô mặt Đào Hải Trạch một bạt tai: “Ông ngồi đó nghe con gái của ông mắng Sơ Tâm? Có kiểu làm ba như ông sao? Vừa mới về tới thì bắt đầu châm chọc khiêu khích, ông mù hả?”
Kính mắt trên mặt Đào Hải Trạch cũng bị đánh lệch ra, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, đưa tay đỡ kính lên, cố hết sức nhịn xuống.
Đào Anh Thy thì tỏ vẻ như chuyện không liên quan đến mình, nói: “Xa Huệ Anh, bà đúng là không coi ba tôi ra gì chứ? Thật giống như ba tôi không phải là chông của bà mà là một con chó sống trong nhà họ Xa, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng. Tôi cảm thấy không đáng cho ông ấy, cẩn trọng vì nhà họ Xa mà nói không ít lời tốt đẹp cho bà và Đào Hải Hùng, Đào Sơ Tâm, muốn cho chúng ta ở chung hòa thuận, kết quả lại bị bà chà đạp như thết Ba, ba dứt khoát cắt đứt quan hệ với bọn họ cho rồi, dù sao có Tư Hải Minh giúp ba, ba muốn làm cái gì mà không được?”
Xa Huệ Anh nghe được Đào Anh Thy nói như vậy thì tức giận cãi lại: “Tao không coi ba mày ra gì hồi nào? Đào Anh Thy, mày đừng có mà châm ngòi chia rế chúng tao!”
“Thật sao? Cái tát vừa rôi không phải là bà đánh ba tôi? A, chẳng lẽ là mắt của tôi mờ rồi nên mới nhìn lầm?” Đào Anh Thy nhíu mày.
“Bà lén tôi đánh mắng ba tôi coi như không thấy, còn ở ngay trước mặt tôi mà đánh, bà đúng là muốn giẫm ba tôi xuống đất mà!”
Đào Hải Trạch cắn chặt hàm răng, trầm mặt vẫn luôn không nói chuyện, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Xa Huệ Anh nhìn về phía Đào Hải Trạch, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, có vẻ như đúng là đánh ông ta ngay trước mặt con gái đúng là có chút không nể mặt…
“Tao… là do tao tức quá thôi? Còn không phải là do mày mà ra” Xa Huệ Anh lại chỉ mũi dùi về phía Đào Anh Thy. “Mày chính là đồ sâu mọt trong nhà này!”
“Tôi là sâu mọt hả?” Đào Anh Thy cười lạnh: “Được, nếu bà đã nói như vậy thì tôi đã hại người thì sẽ hại đến cùng!”
Xa Huệ Anh trong lòng giật thót, câu nói đó quá có sức uy hiếp! Nhất thời đều không biết là bởi vì Đào Anh Thy, hay là bởi vì Tư Hải Minh sau lưng cô!
Đào Sơ Tâm nhìn cô bằng ánh mắt thù hận: “Cô muốn làm cái gì?”
“Đương nhiên là chuyện ở trên mạng đó, nói đó chỉ là một hiểu lầm thôi” Đào Anh Thy nói.
“Cô đang đùa với tôi đó hả?” Đào Sơ Tâm hỏi.
“Buồn cười không?” Đào Anh Thy hỏi lại.
“Cô muốn giúp Võ Ái Nhĩ?”
“Chưa nói tới giúp, chỉ đơn giản là tôi thấy cô rất không vừa mắt! Lúc đầu tôi chỉ cho là chuyện bỏ thuốc là chuyện giữa cô và Võ Ái Nhi, không ngờ tới hóa ra thuốc đó là dành riêng cho tôi!”