Xa Huệ Anh tự biết bản thân đuối lý: “Chồng, em xin lỗi, đã nghỉ oan cho anh rồi.”
*Nói cho cùng cũng là Đào Anh Thy nể tình tôi nói mấy lời tốt đẹp trước mặt Tư Hải Minh, nếu là đổi thành hai mẹ con bà đi, chuyện sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng!” Đào Trạch Hải nói.
Đào Sơ Tâm nghe nói vậy thì trong lòng không thoải mái, cho dù chỉ là giả!
“Ai bảo Đào Anh Thy vô dụng như vậy, mới đánh có một cái thì đã ngất.” Lúc này mà Xa Huệ Anh vẫn không quên chửi bới Đào Anh Thy, không muốn thừa nhận người ta ưu tú hơn con gái mình!
” Tôi nói bà, lần sau trước khi làm việc thì có thể động não trước hay không? Nếu nhà họ Xa phá sản thì sao bà giải thích với hai người bên trên được? Nói bà và Sơ Tâm, còn cả Hải Hùng vô năng, hay là nói tôi không quản lý công ty mới được?”
“Ông nói cái gì đó? Ông cũng một thành viên trong nhà, góp một phần sức lực không phải là lẽ dĩ nhiên sao?” Trong nháy mắt, sắc mặt Xa Huệ Anh trở nên không tốt: “Không phải tôi cũng chỉ vì không muốn cho Sơ Tâm bị oan ức hay sao?”
Đào Trạch Hải dẫn cơn giận xuống, không nói chuyện.
Lẽ ra ông ta không nên làm trâu ngựa cho nhà họ Xa!
“Đúng rồi, chuyện của Sơ Tâm nói thế nào rồi “Không nói.”
*Không nói? Vậy vẫn để cho Sơ Tâm bị cư dân mạng dèm pha hay sao?” Xa Huệ Anh nói.
“Chẳng lẽ đây không phải là sự thật sao?”
Đào Trạch Hải hỏi: “Bây giờ Tư Hải Minh không so đo những chuyện bà làm, bà còn muốn được mị tấc lại muốn lấn thêm một thước?”
ôi… Xa Huệ Anh còn muốn dựa vào lý lẽ biện luận, bị Đào Sơ Tâm cất ngang.
*Con thừa nhận là được”
Xa Huệ Anh gấp gáp: “Sơ Tâm, nếu con nói ra thì người ta sẽ nhìn con như thế nào? Con không thể làm như vậy được!”
“Không có gì to tát cả, lần này, coi như con thua!” Đào Sơ Tâm nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Xa Huệ Anh tức giận đến khó mà lắng lại, quay qua nhìn Đào Trạch Hải một chút, sau đó đi qua sút vào chân ông ta một cái: “Bây giờ ông hài lòng rồi chứ?”
Bị đá không liên quan tới chuyện có đau hay không mà là lòng tự trọng của đàn ông.
Đào Trạch Hải cắn chặt hai hàm răng, chỉ hận không thể trực tiếp ra tay với Xa Huệ Anh!
“Bà nên bình tĩnh lại trước đi!” Đào Trạch Hải đứng dậy, đi tới phòng làm việc.
Sau cổ Đào Anh Thy không sao, xuất viện là có thể đi làm bình thường.
Nhưng là Tư Hải Minh không cho! Vẫn một hai giữ cô ở lại biệt thự Minh Uyển.
Miễn cưỡng dựa ở trên ghế sa lon trên ban công lộ thiên, hưởng thụ ánh nắng chiếu lên cơ thể.
Cầm điện thoại nhìn camera quan sát trong phòng của Đào Trạch Hải trong biệt thự.
Từ lần trước khi nhìn thấy USB trong phòng làm việc, cho tới bây giờ cũng không thấy bóng dáng gì cả.
Tựa như là biến mất khỏi thế gian vậy.
Đào Trạch Hải cáo già, người mà ông ta đề phòng không phải là cô mà là Xa Huệ Anh.
Chỉ cần Xa Huệ Anh còn ép ông ta một ngày thì ông ta không phách lối nổi!
Cho nên, Đào Anh Thy cũng nên kích nổ sự nhắn nại của Đào Trạch Hải.
Thật ra thì từ khi Đào Anh Thy xuất viện đến bây giờ, trong lòng vẫn luôn có một vướng mắc.
Nếu như nói cô không phải là con gái của Đào Trạch Hải, như vậy thì không hợp logic cho lắm Bởi vì bà nội đối xử với cô rất tốt, giống như là cháu gái ruột.
Không phải con gái của Đào Trạch Hải, cũng không phải là cháu gái của bà nội, có thể sao?
Hoặc là bà nội cũng không biết chuyện cô cũng không phải là con gái ruột của Đào Trạch Hải?
Sẽ không phải cô không có quan hệ máu mủ gì với Liêu Ninh, cũng không phải là con gái của Đào Trạch Hải đó chứ?
Vậy cô ở đâu ra? Chuyện này quá không hợp lý!
Bất kể như thế nào, Đào Anh Thy quyết định lại làm giám định DNA một lần nữa!
Bởi vì phản ứng của Đào Trạch Hải thật sự là quá không bình thường!
Đào Anh Thy ngáp một cái, giật giật người, tìm một tư thế thoải mái dễ chịu.
Luôn cảm giác mình càng nghỉ càng lười, ăn cơm trưa rồi nằm đến giờ cũng không thèm nhúc nhích.
Không chỉ có không nhúc nhích nổi, thậm chí còn muốn ngủ một giấc nữa.
Chuẩn bị híp mắt một hồi, không ngờ ngủ một giấc đến khi sáu đứa nhỏ trở về mà còn chưa tỉnh lại!
Sáu đứa nhỏ tròn vo chạy tới ban công lộ thiên, nhìn thấy mẹ đang ngủ, chạy tới gần như là mấy chú chim cánh cụt nhỏ.
Đứng ở bên cạnh ghế sa lon, rướn cái đầu nhỏ nhìn mẹ.