Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 647: Mẹ nhìn lén ba



*Con muốn ngủ với mẹ!” Bảo Vỹ muốn trèo lên trên “Con cũng muốn!” Bảo Nam không cam lòng lạc hậu.

Lần này thì tốt, hai đứa mở đầu muốn trèo lên trên, ngủ với mẹ, mấy đứa sau lập tức làm theo.

*Ừm?“ Đào Anh Thy vốn ngủ ở mép ghế salon, bị sáu đứa nhỏ cùng kéo, trực tiếp từ trên ghế sa lon đến rơi xuống: “A..”

Đào Anh Thy kinh hoàng ngồi dậy, mới phát hiện mình và sáu đứa nhỏ té cùng một chỗ.

Bọn nhỏ về từ khi nào? Mình ngủ lâu như vậy?

“Mẹ! Mẹ tỉnh rồi sao?” Bảo Hân rúc vào trong ngực mẹ.

*Mẹ tỉnh rồi, con không thể ngủ với mẹ nữa!” Bảo Vỹ nói.

“Đêm nay ngủ!” Bảo Long giơ hai tay lên, rất vui vẻ.

“Ban đêm…” Bảo My.

“Ừm ừm!” Bảo An liên tục gật đầu.

Bảo Nam bò lên trên vai Đào Anh Thy: “Không cho mẹ đi!”

.” Đào Anh Thy đổ mồ hôi, sao phong cách nói chuyện lại bá đạo y hệt như Tư Hải Minh thế này? Tuy nhiên cô muốn đi cũng đi không nổi!

Đang đùa giỡn với sáu đứa nhỏ thì dưới nhà có tiếng xe.

Không nhìn cũng biết là ai về.

Đào Anh Thy nghĩ, trở về sớm như vậy?

Cô đứng dậy, bước tới chỗ lan can nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, toàn thân đều là đồ đen, dáng người cao, khí chất thâm trầm, khiến vạn vật như muốn bay màu.

Nhìn thấy Tư Hải Minh muốn ngẩng đầu, Đào Anh Thy bị dọa đến cơ thể lập tức kéo căng như một sợi chỉ, lui về sau hai bước.

Sau đó không hiểu mình sợ cái gì chứ?

Đâu phải mình đang nhìn lén đâu?

Không bao lâu sau, Tư Hải Minh đi đến ban công lộ thiên, nhìn về phía Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy đã ngồi xuống chỗ cách xa lan can, vẻ mặt thản nhiên!

Bảo Hân vui sướng chạy đi lên: “Ba ơi, mới nãy mẹ có nhìn lén bai”

“..’ Đào Anh Thy kinh ngạc, lập tức cãi lại: “Mẹ nhìn lén ba con hồi nào? Không có đâu nhé “Mẹ, con không có nói láo.. Bảo Hân quay mặt lại, đáng thương nhìn Đào Anh Thy, sắp khóc đến nơi.

Trong nháy mắt, Đào Anh Thy mềm lòng, không cãi nữa: “Con nói đúng, mẹ nhìn lén, Bảo Hân là đứa bé ngoan… Nếu cô còn phủ nhận nữa thì tuyệt đối sẽ đả kích tâm hồn nhỏ yếu của Bảo Hân!

Bảo Hân lập tức vui sướng, ngẩng khuôn.

mặt nhỏ lên nhìn Tư Hải Minh: “Ba! Con nói không có sai! Mẹ đang nhìn lén ba!”

Tư Hải Minh ôm lấy cô bé, hỏi: “Nhìn lén như thế nào?”

.” Đào Anh Thy cắn môi, nhịp tim đập ầm ầm, em chỉ là qua loa một chút, anh còn dám hỏi?

*Như này… như thế này nè…” Bảo Hân rướn cái đầu nhỏ của mình về phía trước, cổ dài ra.

*Phụt ha ha!” Đào Anh Thy thật sự không nhịn được, bị dáng vẻ buồn cười của Bảo Hân làm cho tức cười! Lập tức kịp phản ứng, vội che hai má phiếm hồng lại, không nhìn nữa!

Đôi mắt đen hun hút của Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy, Bảo Hân: “Hóa ra là như vậy…

“Ừm!” Bảo Hân gật đầu.

“Được rồi, tất cả đi xuống đi! Nhìn xem có phải là có đồ ăn ngon không” Tư Hải Minh buông Bảo Hân xuống, đuổi đám nhỏ xuống.

“Con không đi xuống! Con muốn đi theo mẹ!” Bảo Nam bò lên người Đào Anh Thy, không chịu xuống.

“.” Tư Hải Minh.

Ban đêm, trên một cái giường ngủ tám người, Tư Hải Minh và Đào Anh Thy, còn có sáu đứa nhỏ.

Bảo Hân và Bảo Vỹ thì rúc vào ngực ba, Bảo My ngồi ở một bên chơi dây lưng áo ngủ của ba. Bảo Long và Bảo Nam tương đối nghịch ngợm, Bảo Long bò lên trên người Tư Hải Minh, đầu và chân quơ quơ, Bảo Nam giảm đến giẫm đi, trên tay còn nắm Bảo Long kiếm, vui vẻ gào to!

Bảo An nằm bên cạnh Đào Anh Thy, được mẹ ôm.

*Đi ngủ đi!” Tư Hải Minh không thể nhịn được nữa *Con muốn ngủ ở giữa!” Bảo Nam trực tiếp giảm lên bụng ba, bò vào giữa ba và mẹ!

Một đứa chen, tất cả chen, kéo dài khoảng cách ở giữa Tư Hải Minh và Đào Anh Thy đến lớn nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.