Đào Hải Trạch vừa vui mừng vừa cảm động nhìn Đào Anh Thy: ‘Không ngờ con lại biết suy nghĩ cho ba như vậy, ba rất vui vẻ”
*Chỉ cần trong lòng của ông có tôi thì tôi sẽ giúp ông. Ai bảo ông là ba ruột của tôi chứ?
“Đúng vậy, trên đời này không có gì có thể phá hư tình cảm ba con chúng ta được!” Đào.
Hải Trạch nói, hơi đẩy kính mắt xuống.
Đào Anh Thy im lặng liếc Đào Hải Trạch một cái, ánh mắt rũ xuống, chậm rãi nhai đồ ăn Ăn gần xong thì điện thoại di động của Đào Anh Thy reo lên.
Cô cầm lên nghe, không biết bên kia nói cái gì, Đào Anh Thy nói: “Vậy cũng được, cô qua đây đi, tôi chờ cô ở nhà hàng…” Sau khi nói địa chỉ nhà hàng cho bên kia thì cúp điện thoại. Cô nói với Đào Hải Trạch: “Ba đi trước đi! Con có hẹn rồi”
“Vậy được rồi, các con đi đi! Ba về công ty trước, tính toán sổ sách” Đào Hải Trạch đứng dậy, không nghỉ ngờ gì mà rời khỏi nhà hàng.
Cú điện thoại đó là Đào Anh Thy cố ý thông đồng với Lâm Anh đóng kịch cho Đào Hải Trạch xem.
Mục đích là giữ lại đôi đũa mà Đào Hải Trạch đã dùng trước đó!
Đào Hải Trạch ở đây, cô không thể lấy đi được, nếu như đi theo ông ta về rồi quay lại thì sợ là nhân viên phục vụ bàn dọn dẹp hết rồi!
Chờ Đào Hải Trạch vừa đi, Đào Anh Thy cũng lấy đôi đũa mà Đào Hải Trạch đã dùng cất vào rồi cũng đi.
Đi thẳng đến bệnh viện.
Cô rất gấp, gửi cho bác sĩ một cái phong bì, mong là sẽ làm nhanh hơn một chút!
Còn gấp hơn cả khi cô làm xét nghiệm huyết thống với Liêu Ninh nữa!
Đào Anh Thy dứt khoát ngồi luôn trong bệnh viện để chờ.
Đợi chừng ba tiếng, có phiếu kết quả xét nghiệm!
Khi Đào Anh Thy nhận được phiếu, thấy được kết quả, tay cô run lên.
Cô rất muốn hỏi bác sĩ, kết quả này là thật sao? Có bị say hay không?
Nhưng mà, sao bác sĩ có thể lâm được chứ?
Kết quả là, cô và Đào Hải Trạch thật sự không có quan hệ máu mủ!
Đào Anh Thy cảm thấy lạnh từ đầu tới chân.
Sáng nay khi đi làm cô còn nghĩ, có lẽ là cô đoán sai, nếu như Đào Hải Trạch cũng không phải là ba ruột của cô, chẳng lẽ cô từ trong đá chui ra hay sao?
Nhưng bây giờ kết quả nói cho cô, nghỉ ngờ của cô đã trở thành sự thật…
Đào Anh Thy hoàn toàn không biết gì về thân thế của mình, ngồi phịch xuống băng ghế trong hành lang, ngẩn người nhìn chăm chăm phiếu xét nghiệm trong tay.
Tâm trạng vừa phức tạp lại vừa khó chịu.
Là vì cô không phải là con gái của Đào Hải Trạch, cho nên khi còn nhỏ mới hay bị ông ta đánh đập đúng không?
Không phải là con của mình, dù có đánh như thế nào cũng sẽ không đau lòng, đúng không…
Cô cũng không phải là cháu gái của bà nội, bà nội không biết rõ tình hình, nếu như bà nội còn sống, biết được đứa cháu gái mà mình thương yêu nhất lại không có quan hệ máu mủ, không phải huyết thống của nhà họ.
Đào, không biết bà sẽ thất vọng như thế nào..
Trong lòng Đào Anh Thy nảy sinh ý hận.
Lúc nhỏ, trong ngôi nhà ở nông thôn đó, cô chưa từng được trải nghiệm cái gọi là tình thương!
Mẹ không giống mẹ, ba không giống ba!
Kết quả cả hai đều không phải là ba mẹ ruột của cô, còn chuyện gì kì quái hơn chuyện này nữa không?
Cô cũng không biết tại sao bọn họ phải nuôi dưỡng cô? Ném thẳng tới trại trẻ mồ côi không tốt hơn sao?
Đào Hải Trạch biết cô không phải là con gái ruột của mình, xưa nay không nói! Không chỉ ngược đãi cô, sau khi cô lớn lên thì còn muốn lợi dụng cô!
Cực kỳ buồn nôn!
Đào Anh Thy ngồi ở chỗ đó, tức tới mức khóc lên, nước mắt rơi lã chã: “Vậy mình là con của ai? Ba mẹ của mình ở đâu? Tại sao không quan tâm tới mình…”
“Cô, cô làm sao thế?” Có một bà cụ tốt bụng, thấy Đào Anh Thy khóc thê thảm như vậy nên tới hỏi.
“Cảm ơn, cháu… cháu không sao… Đào Anh Thy lau nước mắt trên mặt, nói.
Bà cụ dùng ánh mắt già nua nhìn phiếu xét nghiệm trên tay Đào Anh Thy, cũng biết đại khái tình huống là gì: “Là bệnh nan y hả?”
“.* Đào Anh Thy hết hồn nhìn bà cụ.
Bà cụ thấy cô đang cố nén nước mắt, thở dài: “Tuổi còn quá trẻ, đáng tiếc…”
Nói xong lắc đầu đi mất.
…’ Đào Anh Thy ngẩn ngơ, không phải là bà tới dỗ dành cháu sao?
Hiển nhiên không phải.
Đào Anh Thy ngồi ở đó rất lâu để cho cảm xúc của mình ổn định lại.
Suy nghĩ về sự tồn tại của Đào Hải Trạch.
Lần đầu kết hôn, có một đứa con gái với Liêu Ninh, nhưng lại không phải là con gái ruột của mình.
Kết hôn lần hai, bởi vì Xa Huệ Anh có một trai một gái, cho nên cũng không có sinh con!
Nhưng mà, có người đàn ông nào mà không muốn có con chứ?
Hơn nữa, Xa Huệ Anh yêu Đào Hải Trạch như vậy, tại sao lại không muốn sinh con cho ông ta?
Đối với loại phụ nữ có bệnh đa nghỉ nặng như Xa Huệ Anh thì không phải là sinh con cho chồng là cách tốt nhất để giữ chân chồng sao?