Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 657: Xăm lên người cô



Nhưng, Tư Hải Minh không xăm lên người cô là cô đã thở phào nhẹ nhõm rồi!

Trước đó Tư Hải Minh còn nói cái gì công bằng là trên hết, cô mới không thèm cái công bằng là trên hết đó!

Đứng ở trước mặt, hình xăm trên ngực Tư Hải Minh bất ngờ đập vào mắt, làm trái tim Đào Anh Thy đập nhanh đến không kiểm soát được, nhói lên ghê gớm!

Có vẻ như bây giờ mới kịp phản ứng, Tư Hải Minh thật sự đã xăm tên của mình lên người anh.

Giống như đang nói với cô rằng, anh là của cô vậy…

Cách nhận biết này, làm trái tim Đào Anh Thy nóng hừng hực!

Cô chưa bao giờ biết, chữ nghệ thuật của từ “Thy” lại đẹp như vậy…

Ngay trong lúc Đào Anh Thy đang bần thần, cm bị kéo căng, mặt bị véo lên.

Đôi mắt Đào Anh Thy rưng rưng, mặt thì ửng hồng, quyến rũ như vừa trang điểm xong.

“Đúng là quyến rũ lung tung mà còn không tự biết.” Giọng nói Tư Hải Minh đầy vẻ thô bạo, làm lộ rõ phản ứng khác biệt của anh, xem ra không cần phải cố ý trấn áp nữa!

“Cái gì..ưm..” Chiếc bóng đen lướt qua, bờ môi của Đào Anh Thy chưa gì đã bị hôn thắm thiết!

Nụ hôn của Tư Hải Minh ngang ngược và táo bạo như vậy, chẳng khác gì muốn nuốt chứng cô!

Từ trong phòng tắm, Đào Anh Thy được Tư Hải Minh ẵm ra ngoài, cả người ê ẩm đến nỗi một ngón tay cũng không nhấc lên nổi!

Nhẹ nhàng đặt Đào Anh Thy lên giường.

Đào Anh Thy nhắm mắt thư giãn, có vẻ như vẫn chưa hoàn hồn! Đầu óc thì đã đi vào trạng thái hôn mê! Lúc này e là có quăng cô ra đường, thì cô cũng có thể ngủ ngon lành!

Tư thế nằm nghiêng của cô vừa đủ làm cho đường cong trên người cô được thể hiện lên rõ ràng.

Tay của Tư Hải Minh quơ lên đầu giường, trong tay cầm cây bút xăm.

Hướng vào phần hông của Đào Anh Thy rồi hạ bút.

Dù sao bút xăm cũng có tác dụng làm tê, cộng thêm trạng thái của Đào Anh Thy lúc này, hoàn toàn không hề cảm nhận được cảm giác bất thường…

Đào Anh Thy sau khi được xăm xong, phải nói là khiến toàn bộ Tư Hải Minh bị quyến rũ đến mê mệt, làm kích thích toàn bộ giác quan của anh!

Dặm thêm một lần nữa!

Ngày thứ hai khi Đào Anh Thy vừa tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là toàn thân đau nhức, cứ như vừa mới bị tháo rời và lắp lại vậy? Chỉ có hai từ thôi, khó chịu!

Cặp mày thanh tú cau lại, một hồi lâu cũng chưa giãn ra!

‘Vừa tằng hằng hai tiếng, một bàn tay đã đưa qua xoa bóp hông cho cô, cảm giác khá là thoải mái.

Đào Anh Thy mơ hồ mở to hai mắt, vừa ngẩng mặt lên, đã nhìn thẳng vào đôi mắt sâu và đen huyền của Tư Hải Minh.

Cô vừa nhìn, đã cúi xuống ngay, không muốn nhìn anh lần thứ hai Cô giận à!

Con người này quá khủng khiếp rồi! Cũng chỉ mới qua có vài ngày thôi, có cần phải vậy không? Nếu không biết còn tưởng có thù với cô!

Nếu có thù, cũng không cần phải trả thù như vậy!

“Giận à? Hả?” Tư Hải Minh nói với giọng nhẹ nhàng trầm ấm, rất gợi cảm.

Đào Anh Thy cần răng, vừa định lên tiếng, thì mắt đã dừng lại ở hình xăm trên ngực thầm nghĩ, không lẽ chỉ xăm từ “Thy” cho anh, là anh đã kích động vậy sao?

Nhưng mà nhìn vào hình xăm khắc tên của cô, thật sự giống như đã in trên người anh một ký hiệu thuộc về cô vậy.

Trái tìm Đào Anh Thy có vẻ đang nóng hừng hực…

Dưới căm hơi căng, mặt bị véo lên, nhìn lên con mắt đen huyền của Tư Hải Minh: “Để tôi xem mắt có bị sưng không, tối qua khóc ghê gớm quá..”

Khuôn mặt của Đào Anh Thy phút chốc đỏ lên.

Đẩy tay anh ra, dùng chăn che lại phần ngực, ngồi bật dậy.

Lỡ tay kéo trúng phần hông, làm cô đau đến phát khóc.

Tư Hải Minh lập tức ngồi dậy ôm lấy cô, xoa nhẹ vào phần hông của cô: “Kích động như vậy làm gì?”

Đào Anh Thy nhìn anh với vẻ bất lực, không phải cũng tại anh sao?

“Tư Hải Minh đừng đắc ý, có một câu không biết nên nói hay không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.