“Không thể sinh thì là không thể sinh, còn nói là vì con và Hải Hùng nên mới không sinh con? Chuyện này đâu có giống?” Đào Sơ Tâm rất tức giận.
“Đúng đúng đúng, xin lỗi, là mẹ không tốt, nhưng mẹ rất thích ông ấy, không liên quan tới chuyện có sinh con hay không!” Vẻ mặt Xa Huệ Anh không được tự nhiên, nói mấy chuyện này với con gái khiến bà ta rất ngại!
Đào Sơ Tâm tỏ vẻ lạnh lùng, cũng không biết nên nói gì với cách làm của Xa Huệ Anh!
*Hơn nữa, không sinh con cũng không phải là chuyện xấu với con và Hải Hùng, đúng không?”
*Nếu nói như vậy thì Đào Anh Thy không thể là con gái của ông ta đúng không?” Đào Sơ Tâm hỏi.
“Ừm”
Đào Sơ Tâm không ngờ mẹ cô ta giấu kỹ như vậy, trước mặt cô ta thì luôn nói Đào Anh Thy là con gái ruột của Đào Hải Trạch, không hề sơ suất chút nào.
Bây giờ cô ta đã hiểu tại sao mẹ cô ta không phản đối Đào Anh Thy vào ở trong nhà.
Bởi vì không phải là con ruột!
“Chẳng qua Đào Anh Thy cũng không biết chuyện này!” Xa Huệ Anh nói, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Sao con biết được chuyện này?”
Đào Sơ Tâm đưa điện thoại di động cho bà ta.
Khi Xa Huệ Anh nhìn thấy mọi người bàn tán sôi nổi trên mạng thì bị dọa tới mặt mũi cứng đờ.
Không phải Đào Hải Trạch nói chỉ có một mình bà ta biết chuyện ông ta không thể sinh con sao? Tại sao lại có người công bố chuyện này lên trên mạng chứ?
Chắc chắn chuyện này không phải là do Đào Hải Trạch làm, bởi vì Xa Huệ Anh hiểu rất rõ tính cách của Đào Hải Trạch, lòng tự trọng của ông ta còn cao hơn cả mạng sống!
Trong phòng ngủ, Tư Hải Minh ngồi trên ghế sô pha, laptop để trên đùi.
Ngồi bất chéo chân, Bảo An đi qua, ghé vào mu bàn chân của anh, hai cái tay nhỏ ôm chân ba chơi.
Bảo Nam và Bảo Long cầm đồ chơi chạy tới chạy lui.
Đào Anh Thy trên giường, Bảo My, Bảo Hân và Bảo Vỹ chơi kéo búa bao với mẹ.
“Con thắng rồi! Bảo My thua!” Bảo Vỹ nói.
*.” Bảo My cúi đầu, tội nghiệp nhìn hai ngón tay dựng thẳng của mình.
Đào Anh Thy cảm thấy mình bị vẻ đáng yêu của bọn nhỏ khiến cô sắp chảy máu mũi!
Tư Hải Minh không tập trung được vào công việc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn Đào Anh Thy đang chơi với bọn nhỏ trên giường.
Đào Anh Thy tập trung chơi với bọn nhỏ nên không có chú ý tới ánh nhìn chăm chú của Tư Hải Minh.
Lúm đồng tiền trên mặt rất tự nhiên, rất động lòng người!
Tư Hải Minh từ thỉnh thoảng nhìn chuyển thành nhìn chăm chú, quên mất trên chân mình vẫn còn để laptop.
*Xông lên đi!”
*Xông lên đi!”
Bảo Nam và Bảo Long chạy qua chỗ Tư Hải Minh, lập tức đụng phải chân của Tư Hải Minh.
Không chỉ có laptop trên đùi rớt xuống, Bảo An đang năm sấp trên mu bàn chân cũng rơi xuống, lẫn lông lốc vài vòng!
Bảo Nam và Bảo Long cũng không may mắn tránh thoát, hai cơ thể tròn vo ngã sấp xuống!
Sau đó đứng lên tiếp tục chơi đùa.
*.* Tư Hải Minh nhìn máy tính trên đất, mặt đen như đít nồi.
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn bên kia nghĩ thầm, Bảo Nam và Bảo Long còn có thể đụng rớt máy tính của anh xuống? Làm việc chăm chú quá rồi đó!
Lại cúi đầu xuống chơi với Bảo My, xem như không nhìn thấy! Miễn cho có người trút giận lên người cô!
Tư Hải Minh vừa nhặt máy tính lên thì điện thoại trước mặt rung lên.
Đào Anh Thy không khỏi liếc mắt nhìn lại, cũng không nghĩ nhiều, dù sao công việc của Tư Hải Minh vô cùng bận rộn, nghĩ là chuyện làm ăn.
Tư Hải Minh cầm điện thoại đứng dậy, vừa nghe vừa đi ra khỏi phòng ngủ.
Đào Anh Thy chỉ nghe được tiếng đóng cửa khi anh ra ngoài, sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa.
Không phải là chuyện liên quan đến công việc chứ? Nếu là công việc thì đâu cần phải tránh mặt cô chứ…
“Ngay khi tôi mới nhìn thấy tin này thì đã nghĩ ngay đến chuyện đè tin tức này xuống, cũng gọi cho bên chủ truyền thông bên đó, kêu họ xét duyệt nghiêm khắc hơn. Không ngờ khi tra thì tra được ID đầu nguồn là… điện thoại của Đào Anh Thy” Chương Vĩ nói.
Là điện thoại của Đào Anh Thy thì chắc Chắn là do Đào Anh Thy làm!