Đào Anh Thy lập tức ngồi dậy nhìn ra phía sau, đã thấy chiếc xe ngày trước cô đi đang chạy theo sau.
“Đích thân anh mang nó trả cho Đào Hải Trạch”
Đào Anh Thy khựng lại, chợt hiểu ra ý đồ của Tư Hải Minh!
Làm vậy là để cô khoe khoang sao? Với lại cũng sẽ gây sốc cho Đào Hải Trạch, anh ta đúng là xấu thật!
“Thoải mái không?” Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của Tư Hải Minh truyền qua điện thoại *Thoải mái..” Đào Anh Thy nói với giọng ngại ngùng, câu hỏi này làm cô cảm thấy kỳ lạ, chủ yếu là rất quen tai…
Sau đó, trong đầu đột nhiên nghĩ ra: “Chắc không phải vì lần trước tôi ngồi trên xe anh nói xe anh thoải mái, nên anh mua cho tôi một chiếc y chang chứ?”
Tư Hải Minh không nói gì Đây rõ ràng là Đào Anh Thy đã nói đúng!
“Tôi..tôi nói như vậy, nhưng anh cũng đâu cần thật sự chạy đi mua thêm một chiếc, đây đâu phải là xe đồ chơi…” Đào Anh Thy cúi đầu, đưa ngón trỏ lướt qua lướt lại trên ghế ngồi, với vẻ xấu hổ.
“Mấy giờ về đây?” Giọng của Tư Hải Minh có chút ậm ừ, hỏi.
Giọng nói ậm ừ này làm Đào Anh Thy càng đỏ mặt hơn: “Không nói cho anh biết..” nói xong liền tắt máy!
Đào Anh Thy quay người lại, mặt nhìn về hướng lưng ghế, có vẻ làm vậy thì người ta sẽ không thấy cô đỏ mặt!
Đúng là cô phải đến nhà Đào Hải Trạch, nhưng không nói là sẽ ngủ lại ở đâu.
Đào Anh Thy đang do dự không biết có nên về nhà trọ không!
Bây giờ bị Tư Hải Minh hỏi như vậy, cô bắt đầu do dự, nhưng trong lòng cũng thấy ngọt ngào lắm!
Chiếc Rolls Royce chạy vào trong khu biệt thự.
Dừng ngay trước cửa, Đào Anh Thy mang giày chuẩn bị xuống xe, nhưng lại nghĩ ra gì đó, cô hỏi Lý Ba: “Bây giờ anh nghe tôi nhiều hơn, hay là nghe Tư Hải Minh nhiều hơn?”
Lý Ba bị hỏi đến không biết trả lời, sau đó âm à âm ừ: “Ý của cô Đào… là sao?”
“Anh và xe đều do Đào Hải Trạch sắp xếp, Tư Hải Minh đổi xe, mà không đổi anh, không lý nào lại vậy?” Đào Anh Thy nửa cười nửa không nhìn vào anh ta.
Lý Ba chớp chớp mắt: “Chuyện đ‹ “Tư Hải Minh mua chuộc anh từ khi nào vậy?” Không phải Đào Anh Thy đang trách anh ta, chỉ là cô muốn biết rõ thôi! “Yên tâm, tôi sẽ không nói lại với anh ta đâu.”
“Thì chính là sau lần tai nạn xe lần trước, ngài Hải Minh hỏi tôi còn muốn tiếp tục lái xe không, tôi nói muốn, sau đó ngài ấy đã đưa ra một số yêu cầu..”
“Yêu cầu gì?” Đào Anh Thy càng tò mò hơn, cô nghĩ yêu cầu mà Tư Hải Minh đưa ra chắc chản là “đặc biệt khác người”.
“Nói là lái xe cho cô, thì mạng của tôi chỉ là thứ yếu, nếu tôi chết rồi, anh ta sẽ không bạc đãi người nhà của tôi” Lý Ba nói.
Đào Anh Thy liền cảm thấy sốc: “Anh thật sự đã đồng ý sao?”
“Ngài Hải Minh cho tôi chọn, không ép buộc tôi! Ngài ấy nói, nếu tôi không đồng ý thì đổi người khác! Tôi nghĩ, gia đình tôi nghèo khổ, tất cả đều sống nhờ vào một mình tôi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cả nhà tôi cũng có được sự đảm bảo, tôi cũng không cần phải logì”
Đào Anh Thy đáng ra tính nói gì đó, nhưng cuối cùng đã im lặng.
Mỗi người đều có quyền lựa chọn của mình!
Cũng như Lý Ba đã nói, Tư Hải Minh cho anh ta cơ hội lựa chọn, nhưng vẫn chọn tiếp tục làm tài xết Thật ra cũng chưa chắc sẽ bị uy hiếp đến tính mạng, lần trước Tư Triều Vũ chỉ là sự cố, làm gì có nhiều “Tư Triều Vũ” vậy chứ!
Đào Anh Thy quay mặt, nhìn qua cửa kính xe, thấy Đào Hải Trạch đang bước đến gần, khuôn mặt mang đầy vẻ nghi ngờ.
Lý Ba mở cánh cửa xe sau, Đào Anh Thy bước xuống xe, thản nhiên nhìn Đào Hải Trạch, trong giây phút đó, có vẻ không khí đã thay đổi hẳn!
Đào Hải Trạch tiến đến trước vài bước, hỏi: “Xe của con à?”
“Của Tư Hải Minh tặng cho tôi, chiếc xe đó của ông, tôi trả lại cho ông đó!” Đào Anh Thy nói với giọng chê bai.
“Điều này chứng tỏ Tư Hải Minh rất xem trọng con!” Đào Hải Trạch nhìn lướt qua chiếc.
Rolls Royce, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Muốn sở hữu một thứ giá trị như vậy, nhất định phải trèo lên cao!