“Cảm ơn! Mấy nhóc cũng rất xinh đẹp! Cũng rất đáng yêu!”
Một đứa bé đưa bàn tay nhỏ lên, xòe tay ra, để bánh kẹo trong tay lên bàn: “Chị, ăn kẹo nè!”
Đào Anh Thy bật cười: “Món ngon như bánh kẹo, cho chị thật sao?”
“Ừm!”
Đào Anh Thy ba đứa nhỏ đáng yêu trước mặt, còn có ba mẹ đang cười nhìn qua bên này, không muốn làm cho mấy đứa nhỏ thất vọng nên gật đầu: “Được, chị nhận, cảm ơn mấy em!” “Đừng khách sáo!” Nói xong thì theo ba mẹ rời đi. Lúc đi còn vẫy vẫy tay với Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cảm thấy đây là nhóm trẻ con lễ phép và hiểu chuyện nhất trong số trẻ con mà cô phỏng vấn từ trước tới giờ. Chắc hẳn sẽ có thể bộc lộ tài năng trong tiết mục! Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ đó, cô luôn nghĩ tới bọn nhóc trong nhà… Không, là sáu đứa nhỏ ở biệt thự Minh Uyển. Nhưng hôm nay, sự chú ý của cô đều đặt vào người ba mẹ của ba đứa nhỏ.
Cô nhìn thấy bầu không khí gia đình”, là thứ mà giữa cô và Tư Hải Minh không có!
Người một nhà, vui vẻ như vậy, hòa hợp như vậy…
Trước đây Đào Anh Thy đứng bên cạnh Tư Hải Minh, làm bạn với sáu đứa nhỏ thì cô cũng từng có cảm giác này, không ngờ đó chỉ là ảo giác của mình…
Cực kỳ sai…
Bây giờ nghĩ lại, nhờ có sáu đứa nhỏ nên cô và Tư Hải Minh mới có thể đến với nhau…
Đào Anh Thy ngẩng đầu, trong lúc vô tình chạm phải một đôi mắt đen hun hút, khiến tinh thần của cô hơi hốt hoảng, nhìn chằm chằm vào Tư Hải Minh đã đứng ở cửa từ lúc nào…
Đào Anh Thy qua qua nói với Lâm Anh: “Cô về nghỉ trước đi!”
“Tôi dọn dẹp tài liệu! MC Đào, cô nghỉ trước đi!” Lâm Anh nào dám đi trước, vội giành dọn dẹp đồ đạc.
Đào Anh Thy liếc nhìn bóng người cao to ngoài cửa, biết Lâm Anh sợ hãi.
Nên không nói gì thêm, rời đi.
Trên đường đi ra khỏi phòng giải trí, cô có cảm giác dường như không phải Tư Hải Minh đi ở bên cạnh cô mà là cô đang bị động đi theo Tư Hải Minh!
Bình thường cho dù đã tan ca lâu rồi thì trong đài vẫn sẽ có nhân viên tới tới lui lui.
Bây giờ cả một dãy hành lang rộng lớn mà chỉ có một mình cô và Tư Hải Minh, không có người thứ ba! Chắc chắn là biết người cầm quyền của Tập đoàn Vương Tân tới, tất cả đều lẫn đi xa! Bởi vì không phải ai cũng chịu được áp lực từ Tư Hải Minh!
“Mới nãy đang nghĩ cái gì thế?” Tư Hải Minh trầm giọng hỏi, rất có tính uy hiếp trong hành lang yên tĩnh. Lúc nãy khi ba đứa nhỏ đi, đúng là cô hơi tập trung suy nghĩ một chuyện, có nên nói với Tư Hải Minh không?
Không thể
“Tôi nghĩ đến sáu đứa nhỏ, không biết bây giờ bọn nhỏ đang làm gì trong biệt thự Minh Uyển…” Đào Anh Thy giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Đúng rồi, những đứa nhỏ khác đã bắt đầu cố gắng chuẩn bị, hình như anh không có động tác gì cả?”
Tư Hải Minh quay qua nhìn cô: “Cảm thấy không phải tác phong của tôi?”
“Ừm.” Chuyện này Đào Anh Thy thừa nhận.
“Tác phong của tôi là như thế nào?”
“Người ba nghiêm khắc.” Đào Anh Thy suy nghĩ rồi nói.
Tư Hải Minh thu tầm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Đúng là có thể chuẩn bị trước từ bây giờ nhưng con của tôi trời sinh đã ở vạch đích.”
“…” Đào Anh Thy đổ mồ hôi.
Tuy nhiên nghĩ lại, nói vậy cũng không có gì sai.
Đúng là sáu đứa nhỏ vừa sinh ra đã ở vạch đích, người ta cố gắng là bởi vì không có, sáu đứa nhỏ muốn cái gì cũng có, còn phần bồi dưỡng, giờ vẫn còn quá sớm.
Có Tư Hải Minh, bọn họ dạy dỗ kiểu gì cũng thành tốt nhất! Cho dù người khác có xuất phát trước cũng theo không kịp!
“Nếu nhớ bọn nhỏ vậy tại sao không đến Biệt thự Minh Uyển? Hắn là tôi nên đập bỏ nhà trọ của em!”