“Á…” Đào Anh Thy không nhịn nổi rên rỉ, chỉ cảm thấy một dòng máu nóng chảy xuống, cảm giác đau đớn ngày càng mạnh mẽ khiến cho cơ thể cơ run rẩy. Đưa tay giữ lại cửa thang máy, bàn tay vô cùng nhợt nhạt.
Đôi mắt run rẩy chảy nước mắt, sắc mặt tái nhợt không có chút màu máu, cô cố nén thì chỉ càng đau đớn hơn, mãi đến khi không đứng nổi mà quy xuống đất…
Lý Ba là tài xế kiêm vệ sĩ, đang đứng nhìn Đào Anh Thy bước vào thang máy.
Lại thấy Đào Anh Thy đứng trước cửa không nhúc nhúc, vừa định đi qua xem thì đã thấy Đào Anh Thy ngã trên mặt đất.
Anh ta hoảng sợ vội vàng chạy tới: “Cô chủ Đào, cô chủ Đào…” Nói xong thì sững ra nhìn phía dưới Đào Anh Thy đang chảy máu…
Đào Anh Thy mang thai ngày thứ 35 thì sảy thai.
Bệnh viện tiên tiến nhất thủ đô, trong không khí tràn ngập mùi vị khủng bố, cứ như là đang ở dưới địa ngục. Cả một tầng lầu đứng đầy vệ sĩ áo đen, khí thế mạnh mẽ, càng làm cho bầu không khí càng căng thẳng hơn, mỗi nhân viên y tế trong bệnh viện đều như là đang lâm trận đánh giặc, mỗi giây phút đều như đang đứng trên bờ vực sinh tử.
Cứ như không phải chuyện sống chết của người khác mà là của bản thân mình.
Người đứng mũi chịu sào là Hạ Khiết Mai, cô đứng đó cúi đầu, gần như không cảm nhận được mạch đập của mình.
“Cô nói cho tôi biết, tại sao cô ấy lại mang thai?” Tư Hải Minh đến gần, giọng nói không lớn nhưng mà nhiệt độ lại lạnh như là địa ngục.
Da đầu Hạ Khiết Mai tê rần, kinh nghiệm nhiều năm học y của cô bị câu nói của Tư Hải Minh đánh bay mất, dù thế nào thì cô cũng không nghĩ đến việc Đào Anh Thy mang thai. “Không phải lần trước đã tiêm thuốc tránh thai sao?”
“Lần trước tiêm thuốc tránh thai, chắc chắn là không có vấn đề gì.”
“Vậy cô giải thích thử xem, tại sao cô ấy lại mang thai?” Vẻ mặt của Tư Hải Minh hung ác độc đoán, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Hạ Khiết Mai.
Hạ Khiết Mai ổn định lại tinh thần, không nói gì không có nghĩa là có thể trốn tránh, lúc này Tư Hải Minh như là một con mãnh thú hung tàn muốn xé tan kẻ thù là bọn họ.
Trong lúc cô căng thẳng chuẩn bị dùng chuyên môn để phân tích…
“Nếu như dùng biện pháp an toàn mà lại mang thai, vậy thì cũng chỉ có thể hỏi bản thân…” Lời của bác sĩ nam kia bay vào tai Hạ Khiết Mai, Hạ Khiết Mai thật sự muốn mắng anh ta ngu xuẩn, gần như là nhắm mắt lại tuyệt vọng thay bác sĩ nam đó, sợ hãi thay cho bác sĩ nam đó.
Bầu không khí đột nhiên im lặng khiến áp lực lại càng tăng lên.
Tư Hải Minh nghiêng mặt, ánh mắt bẩm sinh khiến người ta hoảng sợ nhìn thắng vào mặt bác sĩ nam kia, vẻ mặt thờ ơ bước đến: “Ý anh là cô ấy phản bội tôi? Hay là anh nói rõ chút đi?”
Một người khôn khéo như Tư Hải Minh sao có thể không hiểu được? Lúc này bác sĩ nam kia nói không nên lời, cả người run lên: “Tôi…”
Vừa mới mở miệng thì đã thấy chân dài của Tư Hải Minh đạp tới…
“Á.” Bác sĩ nam té nhào trên thảm, một lúc lâu cũng không dậy nổi.
Vệ sĩ bước qua trực tiếp kéo anh ta ra ngoài.
Những người khác đều căng cứng người, lạnh run, đến cả thở mạnh cũng không dám, Hạ Khiết Mai cố gắng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ngài Hải Minh, có thể là vì mũi tiêm tránh thai tiêm quá trễ, Đào Anh Thy có thể chất dễ mang thai, có vài người chưa chắc là cần bảy mươi hai giờ để đưa phôi vào tử cung…”
Vẻ mặt Tư Hải Minh hung ác: “Sao không nói sớm một chút.”
“Xin lỗi.”
“Vô dụng!” Tư Hải Minh không nhịn nổi cơn giận, nhằm chặt mắt kiềm chế bản thân: “Chăm sóc cô cho tốt, tôi không muốn xảy ra bất cứ sai sót gì, nếu không tôi sẽ tìm cô đầu tiên. Cút.”