Đêm khuya thanh vắng, Đào Anh Thy nặng nề ngủ say, cửa phòng bệnh lặng yên bị đẩy ra.
Một dáng người cao to xuất hiện nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến bên giường bệnh đứng lặng người.
Trong phòng bệnh bật đèn ngủ màu ấm rất dịu nhẹ, ánh sáng chiếu lên gương mặt điểm tĩnh của Đào Anh Thy.
Vẻ mặt có vẻ tốt hơn ban ngày rất nhiều, không còn tái nhợt như vậy nữa.
Tư Hải Minh ngồi xuống bên cạnh giường, cúi người qua sát vào khuôn mặt của Đào Anh Thy, đợi một chút thì môi mỏng rơi lên gương mặt và khuôn môi đỏ của cô.
Lúc Đào Anh Thy tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi, thức ăn đã sớm được chuẩn bị xong.
Tuy là Tư Hải Minh không ở đây nhưng mà đãi ngộ vẫn theo Tư Hải Minh căn dặn.
Đào Anh Thy không hề từ chối hay phản kháng. Thật giống như là cô không hề có tư cách phản kháng vậy.
Có thể khiến cho Tư Hải Minh không xuất hiện trước mặt cô đã là châm chước cho cô lắm rồi, không phải sao?
Cô hiểu rất rõ Tư Hải Minh nhường nhịn không có nghĩa là có thể không nghe theo anh. Ăn gì, cần gì, tất cả đều nằm trong bàn tay anh.
Buổi sáng truyền nước xong là có thể xuất viện. “Tôi đón cô xuất viện.” Hạ Khiết Mai nói.
Đào Anh Thy liếc nhìn quần áo trên người Hạ Khiết Mai, không hề mặc áo choàng trắng hỏi: “Hôm nay cô nghỉ làm sao?”
“Đúng vậy, nghỉ ngơi.” Đào Anh Thy không nói gì.
Tất nhiên là cô biết không nghỉ ngơi mà là phối hợp với việc Đào Anh Thy xuất viện nên mới vậy.
Nếu như Đào Anh Thy tiếp tục từ chối Hạ Khiết Mai thì cô tin chắc là Tư Hải Minh sẽ nhanh chóng xuất hiện!
Ra khỏi bệnh viện, chiếc Rolls Royce đang chờ, Đào Anh Thy lên xe căn dặn Lý Ba: “Quay về chung cư.”
Lý Ba sửng sốt một chút: “Quay về chung cư?”
Hạ Khiết Mai ngồi ở ghế phụ phía trước nói: “Đào Anh Thy, về nhà trọ sẽ không thể nào tự chăm sóc bản thân.”
“Nếu không đi vậy tôi sẽ xuống xe.”
Lý Ba không thể không nói: “Ngài Hải Minh nói… đưa cô về Minh Uyển…”
Đào Anh Thy nhìn vẻ mặt sợ hãi của anh ta, không làm khó anh ta, yên lặng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tư Hải Minh: “Tôi quay về chung cư.”
“Không được.”
“Anh nhất định phải ép buộc tôi như vậy sao?” Đào Anh Thy hỏi. “Sức khỏe của em bây giờ không tiện ở một mình.”
Tư Hải Minh cương quyết.
“Có tiện hay không cần anh nói sao?” Đào Anh Thy nói.
“…” Hạ Khiết Mai, Lý Ba sùng bái nhìn Đào Anh Thy.
“Em nghe lời, dưỡng sức khỏe tốt đã, sau đó tùy em ở đâu cũng được.”
“Không cần, bây giờ tôi sẽ về nhà trọ.”
“Dưỡng sức khỏe cần một tháng, em sẽ một tháng không được gặp các con?” Tư Hải Minh nhắc đến con cái.
“Tư Hải Minh, anh đừng dùng con để uy hiếp tôi nữa.” Đào Anh Thy tức đến cả người run lên, viền mắt ứng đỏ.
“Trừ chuyện này ra, những chuyện khác đều có thể đồng ý với em.” Tư Hải Minh không cho phép bàn bạc.
Hơi thở của Đào Anh Thy dồn dập, đưa tay lên ném điện thoại di động ra ngoài, nện lên cửa sổ xe kêu rầm một tiếng, rơi xuống đất. Màn hình di động bị đập vỡ như mạng nhện vậy.
Đào Anh Thy vô cùng tức giận, đẩy cửa xe ra xoay người xuống xe, lại không ngờ là bên ngoài cửa xe có người, trực tiếp nhét cô vào trong xe…
“.” Cảm giác mạnh mẽ khiến đầu óc Đào Anh Thy ong ong, gần như là bao vây lấy cô.
Cùng với sự bất ngờ không kịp đề phòng khiến cô không phản ứng kịp.
Cô ngẩng mặt lên, đối mặt với đôi mắt đen thâm thủy kia, nhất thời bất ngờ vì Tư Hải Minh đột nhiên xuất hiện.
Sau khi hoàn hồn thì Đào Anh Thy giãy dụa muốn giằng khỏi lồng ngực anh, Tư Hải Minh ôm eo của cô mạnh mẽ kéo lên xe… “Anh buông ra!” Đào Anh Thy tức giận đẩy anh ra, cứ như là bị anh chạm vào là một điều vô cùng dẫn vặt.
Tư Hải Minh buông cô ra, Đào Anh Thy lập tức ngồi sát vào gần cửa sổ, tư thế phòng bị.