Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn ông ta: “Đào Hải Trạch, ơn nuôi lớn hơn ơn sinh, ông không hiểu đạo lý này thì dựa vào đầu mà có cuộc sống tốt? Ông không xứng.”
Ánh mắt Đào Hải Trạch độc ác nhìn cô. Đào Anh Thy cơ bản cũng không sợ.
Bây giờ cô cũng chỉ có một mình, cô không có gì cả, cái gì cũng không cần, cứ như muốn ăn thua đủ với Đào Hải Trạch.
Đào Hải Trạch bông cười thành tiếng: “Đồng hồ trên tay mày đâu sao không đeo? Bị vứt bỏ rồi sao? Hẳn vẫn chưa nhỉ, dù sao người ta vẫn tìm người đến đây chăm sóc mày, nhưng mà chắc là ngày vứt bỏ mày không còn xa nhủ? Chỉ cần người ta không cưới mày, một ngày nào đó mày cũng sẽ chỉ là một mặt hàng bị chơi chán rồi bỏ.”
Nói xong ông ta xoay người ra khỏi nhà.
Đào Anh Thy ghét nhất là bị người ta nói là đồ chơi của Tư Hải Minh, trước đây cô không thấy có vấn đề gì vì trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường.
Nhưng mà sau khi chính tai nghe thấy Tư Hải Minh nói vậy, câu này chính là con dao găm vào trái tim cô.
Đào Anh Thy cầm ly trước mặt định đập xuống. Nhưng mà cô lại nhịn được, chỉ cầm thật chặt chiếc ly.
Tất cả mọi thứ ở đây là của dì Hà, cô không thể làm hư bất cứ thứ gì. Đào Anh Thy nhịn cảm xúc phẫn nộ trong lòng mình xuống, tay run run đặt ly xuống!
Điện thoại di động đúng lúc vang lên, Đào Anh Thy nhìn thông báo phía trên điện thoại.
Ánh mắt nhất thời thay đổi.
Đã nói là đừng có tìm cô rồi.
Đào Anh Thy cầm điện thoại lên ném trực tiếp vào trong chén nước.
Điện thoại chìm vào đáy ly, bị ngâm trong nước nhưng mà vẫn vang lên.
Điện thoại chống nước.
Đào Anh Thy mắt không thấy tim không phiền, đứng lên trở về phòng, dùng sức đóng sầm cửa.
Đào Anh Thy ngả người nằm lên giường, hai mắt như mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô là như vậy, không ai cần, cuối cùng cũng sẽ không ai cần…
Hai mắt cô nóng lên…
Là vì sinh con trai nên mới không cần cô sao? Cô cũng là người mà, cô cũng khát khao có tình thân, có được tình yêu thương của ba mẹ mà…
Cô rất muốn đi xem thử xem là loại người như thế nào mà có thể làm ra chuyện như vậy…
Nhưng mà cô không đủ can đảm…
Trừ cảm giác xấu hổ ra thì cũng không được gì… Lúc đó Đào Hải Trạch không hề đẩy kính, ông ta không hề đẩy, không hề đẩy…
Ông ta còn hy vọng được giúp đỡ mà? Giúp công ty của ông ta?
Chắc chắn là không thể.
Một khi cô bằng lòng giúp ông ta thì cô phải tiếp xúc với Đào Hải Trạch, lại một lần nữa phải chiều theo anh ta để bản thân chịu ấm ức, nằm dưới người của anh ta. Tùy là cô còn không xứng đứng trước mặt Tư Hải Minh nói chia tay, nhưng mà chắc chắn không muốn chủ động cầu xin giúp đỡ.
Nếu như trước đây Đào Anh Thy còn muốn tha cho Đào Hải Trạch mộ con đường sống thì bây giờ cô hoàn toàn không muốn.
Đào Hải Trạch đã hại chết bao nhiêu người, làm biết bao chuyện ác.
Còn… làm tổn thương bà nội như vậy. Không phải nên biết ơn người đã nuôi dưỡng mình sao?
Ông ta đã làm gì chứ?
Vậy nên lúc mà bà nội sắp chết cũng không nhắc đến Đào Hải Trạch sao? Bà ấy cũng không mong mỏi gì ông ta sao?
Đào Anh Thy ghé đầu lên giường khóc, cô nói sẽ tìm ba về.
Nhưng mà bà nội lại lắc đầu, không nói một câu nào…
Đào Hải Trạch đúng là đồ đáng chết, nên xuống địa ngục.
Chỉ cần bên thủ đô này không cho ông ta lợi ích, bên phía tổng công ty không bao lâu sau sẽ xảy ra vấn đề. Còn có “tâm phúc” Cố Mạnh ở sau lưng, sau đó chắc chắn sẽ còn có kịch hay. Đào Anh Thy đi ra khỏi phòng, điện thoại di động vẫn còn ở trong ly.
Cô nhìn điện thoại di động chìm ở đáy nước, cảm thấy đồng cảm cho nó vì mình đã giận chó đánh mèo.
Đào Anh Thy đi tới lấy điện thoại di động ra, dùng khăn giấy lau đi, điện thoại vẫn có thể dùng được, chất lượng không hề bị ảnh hưởng gì!