Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 735



Ban nãy cô muốn đập điện thoại di động, nhưng nếu như đập điện thoại thì Tư Hải Minh sẽ xuất hiện, cô không muốn nhìn thấy anh ta.

Nhưng mà lý do cô không muốn gặp có tác dụng không?

Đào Anh Thy đang ăn cơm chiều bên bàn trà, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, thân hình cao lớn bỗng xuất hiện.

Ánh mắt Đào Anh Thy còn lạnh hơn cả sắc mặt của Tư Hải Minh.

Tư Hải Minh đi tới ngồi ở phía đối diện cô: “Tiện đường đi ngang qua.” “Tôi nói rồi, tôi không muốn thấy anh.” “Chờ một lát.”

Đào Anh Thy biết không đuổi được anh ta, trực tiếp không ăn nữa, đứng lên đi về phòng.

Vừa vào phòng định đóng cửa thì cánh cửa đã bị cánh tay của Tư Hải Minh cản lại. Sức của Đào Anh Thy khó có thể chống lại, dù có thế nào thì cũng không thể ngăn được cơn giận của cô. “Tư Hải Minh?”

Tư Hải Minh nắm lấy cổ tay áo của Đào Anh Thy dễ như trở bàn tay, giọng nói khàn khàn: “Vẫn còn giận sao?”

Tư Hải Minh đứng ngoài cửa, một tay đặt lên cửa, Tư Hải Minh không bước thêm một bước là vì anh không muốn, Đào Anh Thy không thể bước đi là vì không thể.

Hai người đối diện nhìn nhau qua khe cửa.

Lúc này Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh lôi kéo qua Tư Hải Minh, áo bị nắm lấy.

“…” Trong ngực Đào Anh Thy đang nổi lửa giận, cả người lùi về sau một bước, nhưng mà sức lực của Tư Hải Minh rất lớn, không hề bị sao.

“Tư Hải Minh, anh buông ra.”

“Đừng phản kháng, nếu không tôi sẽ chuyển chỗ ở.”

“Anh dám?” Đào Anh Thy trợn to mắt, tức giận đến mức gương mặt nhỏ đỏ ửng lên.

Tư Hải Minh dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô như muốn nói cho cô biết, không có gì là anh không dám làm. “Anh đừng đụng vào tôi…”

Đào Anh Thy căng thẳng và đề phòng nhìn người đàn ông nguy hiểm gần trong gang tấc.

“Có cửa mà, không đụng.”

Ánh mắt Đào Anh Thy nhanh chóng liếc nhìn cánh cửa bên cạnh.

Có hay không cô có thể quyết định được sao? Chỉ cần Tư Hải Minh dùng thêm chút lực là có thể đẩy cửa ra, nhưng mà anh ta vẫn chưa làm. Không biết còn tưởng là anh sai vệ sĩ đứng chắn cửa.

Cô cảm giác như mình bị đùa giỡn như đứa trẻ ba tuổi vậy. “Tại sao tháo đồng hồ xuống?” Giọng Tư Hải Minh vang lên.

“Tất cả những gì của anh tôi đều không cần, trả lại cho anh hết tất cả. Xe, đồng hồ, vòng tay, công việc, tôi đều không cần.”

Đào Anh Thy rũ mắt: “Tôi cho rằng chỉ cần tôi đi theo anh thì sẽ không bị tổn thương, nhưng mà không phải như vậy… Anh làm tôi mang thai, cũng khiến tôi sảy thai. Tôi là người, không thể nào khi bị tổn thương thì không chạy trốn, tôi thật sự không muốn lấy thêm gì của anh.”

Mặt Tư Hải Minh trở nên lạnh lẽo, không khí xung quanh trở nên nguy hiểm, tiếng nói trầm thấp kìm nén vang lên: “Chuyện này… sẽ không có lần sau nữa.”

“Anh có thể chắc chắn sao? Anh…”

“Có thể.”

Đào Anh Thy cắn môi nhìn anh chằm chằm. “Tôi vẫn luôn dùng biện pháp, chỉ có một lần duy nhất kia.”

Trong lòng Đào Anh Thy rất là rối.

Cô tin là lần sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa, cô cũng tin là Tư Hải Minh có thể chắc chắn.

Nhưng mà điều cô muốn là truy cứu trách nhiệm sao? Không, cô chỉ không muốn tiếp tục dây dưa với Tư Hải Minh, sao anh lại không hiểu chứ?

Môi bỗng bị hôn, Đào Anh Thy sợ đến hốt hoảng: “Anh…”

Giọng Tư Hải Minh trầm thấp lại mạnh mẽ: “Tôi sẽ không bao giờ thả em đi…” Nói xong thì chiếm lấy môi của cô.

“Ừm.” Đào Anh Thy phản ứng mạnh mẽ, dùng sức lùi Tư Hải Minh sợ là sẽ làm cô tổn thương nên buông lại tay ra. “Á.” Đào Anh Thy dùng sức quá mạnh nên ngã về phía sau.

Tư Hải Minh lập tức mở rộng cửa, cả người lao đến nắm lấy eo của Đào Anh Thy, ôm cô vào lòng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.