“Anh đừng có được voi đòi tiên.” Đào Anh Thy cắn răng hạ giọng
. “Tôi không đụng vào em.” Ánh mắt Tư Hải Minh thâm thúy nhìn cô.
“Không đụng vào tôi, sao tôi lại ở trong lòng anh?” Đào Anh Thy hỏi.
“Tự em tới.” …” Đào Anh Thy Vương Tân nhạc, tự mình tới, sao mà tôi tin được chứ? “Anh cho là tôi dễ bị gạt sao… À.”
Còn chưa nói xong thì eo đã bị ôm lấy, một giây sau đã nhào vào lòng Tư Hải Minh, bàn tay đặt lên chỗ cơ ngực rắn chắc.
Mới sáng sớm Đào Anh Thy vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, tức đến điện máu.
Giọng nói khàn khàn của Tư Hải Minh rơi vào tai cô: “Là như vậy, em cứ một mực dán sát về phía tôi, tôi sợ sẽ đụng trúng con nên dời bọn nhỏ đi…”
Giọng nói chậm rãi vang lên bên tai cô, bầu không khí mập mờ quấn lấy cô, da bầu Đào Anh Thy căng lên. Sau khi hoàn hồn cô giang giằng kéo dãn khoảng cách với Tư Hải Minh, xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, Đào Anh Thy bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Cô thật sự giống như Tư Hải Minh nói sao, tự mình chui vào trong ngực anh ta sao?
Dù sao thứ như là thói quen này thật sự rất Cô không nên để Tư Hải Minh ở đây. đáng sợ.
Nghe được tiếng động sau lưng, Đào Anh Thy đưa lưng về phía sau, mặt lạnh nói: “Tôi hy vọng từ hôm nay trở đi, anh đừng ở lại đây nữa.”
Sau khi cô nói xong, không nghe thấy câu trả lời của Tư Hải Minh, yên lặng đến lạ thường, không khỏi xoay người lại, lặp lại: “Tôi…”
Bóng đen bỗng đến gần khiến cho lời nói của cô dừng lại.
Hơi thở cứng lại, cứ như là cả tâm hồn hoảng loạn. Tư Hải Minh gần trong gang tấc nhìn xuống cô, hơi thở nguy hiểm bí bách: “Em thấy tôi rất căng thẳng?”
Đào Anh Thy lui về phía sau kéo dãn khoảng cách, nhưng mà Tư Hải Minh nhanh hơn một bước nắm lấy eo cô. “Anh… anh buông ra.”
“Tại sao lại phải căng thẳng? Hửm?” Ánh mắt như chim ưng sắc bén nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói trầm thấp uy nghiêm.
Tâm trạng Đào Anh Thy kích động, quật cường nhìn anh: “Tôi thừa nhận là sức của tôi không đấu lại anh, nhưng mà nếu anh ép buộc tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm được.”
“Tôi là gì chứ?” Tư Hải Minh hung hăng hỏi: “Em sẽ không cho là vừa gặp em thì tôi đã cởi đồ của em, đè em xuống ghế sofa, trên vách tường, hay là trên giường, phòng tắm, trên mặt đất, chiếm lấy em?”
“…” Đào Anh Thy bị lời nói của anh khiến trong đầu cô dần hiện lên hình ảnh, người này đúng là ma quỷ chuyển thế.
“Tôi không phải là dã thú.” Tư Hải Minh nhếch môi mỏng, hơi thở nóng bỏng phả vào.
Đào Anh Thy cắn chặt răng, rất muốn nói rằng anh chính là dã thú, là dã thú không biết tiết chế, không đúng, dã thú cũng còn chưa bằng anh. “Trong tháng này tôi sẽ không chạm vào em, yên tâm chưa?” Tư Hải Minh cam đoan với cô.
Đào Anh Thy nhìn anh, tâm trạng kích động của cô vì lời nói này mà bình tĩnh trở lại.
Anh ta nói ra nhẹ nhàng như vậy, cứ như là chuyện gì anh ta cũng có thể co duỗi được.
Nhưng mà không phải ai cũng là Tư Hải Minh…
“Đã như vậy, tháng này có thể đừng gặp nhau được không? Dù là gặp sáu đứa nhóc thì cũng là gặp mặt bình thường thôi, có thể để chúng tôi yên tĩnh chút được không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Không được.” Tư Hải Minh bá đạo lạnh nhạt trả lời.
Đồng tử trong mắt Đào Anh Thy khẽ run lên nhìn anh, đè nén tâm trạng căng thẳng của bản thân, lạnh nhạt hỏi: “Tư Hải Minh, không phải là anh… thích tôi đấy chứ?”
Trong lúc cô vừa hỏi xong, trong nháy mắt đó, không khí gần như là đông cứng lại.