Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 741



Đào Anh Thy “Ông cũng đã biết, sao còn phải hỏi lại?”

Trong lòng Đào Sơ Tâm tức giận, mỉa mai. “Không có chuyện gì, dù thế nào thì nhà họ Xa chúng ta cũng sẽ vượt qua khó khăn. Đến lúc đó hỏi mượn ngân hàng là được.”

Xa Huệ Anh nói: “Dựa vào những cống hiến của nhà họ Xa chúng ta ở thành phố Tân, không có chuyện gì lớn.”

Lời này không biết là đang an ủi người khác hay là đang tự an ủi bản thân.

Lúc đầu tổng công ty trông cậy vào việc hợp tác với công ty Kỷ Nguyên để vớt vát lại, bây giờ xem ra là ngược lại, không chỉ không vớt vát được gì mà còn mất luôn cả hy vọng.

“Tất cả những chuyện này đều do Đào Anh Thy!” Ánh mắt Đào Sơ Tâm lóe lên tia lạnh: “Nếu như không phải tại cô ta thì công ty sẽ thành ra như vậy sao? Ông đi cầu xin con gái của ông tiếp đi.”

Câu nói sau cùng là đang châm chọc Đào Hải Trạch.. “Ba đã cầu xin rồi, bây giờ con bé cũng không đi làm, không biết là cơ thể khó chịu hay là tâm trạng không tốt…” Đào Hải Trạch kiểm cớ nói.

Tuy là quan hệ giữa ông ta và Đào Anh Thy đã rạn nứt nhưng mà ông ta vẫn phải giả vờ trước mặt người khác. “Cơ thể khó chịu sao? À đúng rồi, ông đã nói là hôm đó cô ta được đưa vào bệnh viện, nghe nói là rất gấp. Xuất viện nhanh như vậy, không biết bệnh gì mà có thể khỏe nhanh như vậy?”

Tất nhiên là Đào Sơ Tâm không phải là đang quan tâm Đào Anh Thy. “Bệnh viện quản lý rất nghiêm, cũng không nghe ngóng được bất cứ thứ gì. Ba đã đến chỗ ở của con bé nhưng cũng không nhận ra được gì, nhưng mà Tư Hải Minh lại sắp xếp người giúp việc ở đó chăm sóc con bé.”

Đào Hải Trạch nói. “Không phải ông đến chỗ ở của Đào Anh Thy sao? Lẽ nào không nhận ra được gì khác thường sao?” Đào Sơ Tâm hỏi.

Đào Hải Trạch nhớ lại: “Có vẻ như không phải là cơ thể có vấn đề, sắc mặt cũng bình thường…”

Còn sức để cãi với ông ta như vậy, làm ông ta tức chết đi được, vậy thì chắc cũng không phải bệnh nặng gì

. “Vậy là không phải bệnh nặng rồi. Nếu không bệnh nặng lại không đi làm, còn có người chăm sóc, lại không đến Minh Uyển. Tôi nghĩ… sợ là sảy thai rồi.” Đào Sơ Tâm nói.

Vậy mà cô ta có thể đoán ra được điều này. “Sảy thai sao?”

Xa Huệ Anh ngạc nhiên: “Là con của Tư Hải Minh sao?”

“Nếu không phải là của Tư Hải Minh thì sao lại cho người đi chăm sóc cô ta?”

Trong lòng Đào Sơ Tâm vô cùng ghen tị, Đào Anh Thy lại mang thai con của Tư Hải Minh “Nhưng mà cô ta cũng không có số tốt, cũng không sinh nổi.”

Tôi thấy ấy mà, nếu Tư Hải Minh không cần thì sáu đứa trẻ trước đó không phải là uống công sao? Xa Huệ Anh châm chọc khiêu khích: “Nhất định là Tư Hải Minh chán ghét Đào Anh Thy sinh con cho cậu ta nên mới không để cô ta đến Minh Uyển. Còn thái độ gì nữa chứ?

“Không phải chứ? Lúc đó là do sức khỏe của Đào Anh Thy không ổn mới đi viện mà” Đào Hải Trạch nói.

Sức khỏe không tốt chưa chắc đã sảy thai, làm gì có ai chưa gì đã sảy thai? Ông cũng đầu làm gì con bé chứ, tôi thấy có mà là Tư Hải Minh ngầm bỏ thuốc cô ta, thật ta là không muốn cô ta sinh con nữa.”

Xa Huệ Anh càng nói càng hãng, sức tưởng tượng vô cùng phong phú, không đi viết tiểu thuyết thật đáng tiếc. “Bây giờ trái lại tôi lại thấy đau lòng thay Đào Anh Thy, trở thành công cụ mang thai cho đàn ông, lại còn sảy thai, thật đáng thương mà”

Đào Sơ Tâm nói: “Là chị, tôi cảm thấy nên đi an ủi em gái mới được.”

Cách lần trước hỏi Tư Hải Minh có phải là thích cô không, đã ba bốn ngày rồi Tư Hải Minh không hề xuất hiện, cũng không gọi bất cứ cuộc điện thoại nào.

Đào Anh Thy cảm thấy nực cười, lúc này Tư Hải Minh tránh còn không kịp nhỉ.

Sớm biết vậy thì cô đã nói sớm một chút, có lẽ đã không đến mức sảy thai.

Như vậy cũng tốt, trừ việc là ba mẹ của sáu nhóc con ra thì không muốn… vướng mắc gì khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.