Cô cũng không muốn làm việc ở tập đoàn Vương Tân nữa, nhưng mà chương trình “trò chuyện cùng bé 3” vẫn luôn do cô chủ trì, quý ba cũng do cô lên kế hoạch, cô không phải là người bỏ cuộc giữa chừng.
Lại cảm thấy, nếu như Tư Hải Minh đã không còn để ý đến cô nữa thì có đi hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Trước đây vì muốn rời khỏi Tư Hải Minh mà phải vắt hết óc, bây giờ đã làm được thì cứ như là đang nằm mơ…
Người ta đúng là có thể cầm lên có thể buông xuống, may mắn là cô vẫn chưa lún sâu…
Đào Anh Thy đi một lát rồi lại quay về, biết là vẫn không nên để cơ thể mệt mỏi.
Quay lại phòng, cô cầm điện thoại di động lên, nhận ra có cuộc gọi bị nhỡ, là Lâm Anh gọi đến.
Đài truyền hình tìm cô vì việc cô xin nghỉ hay vì việc chương trình?
Đào Anh Thy gọi lại: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện đó, đã không sao rồi.”
“Cô làm vậy là đang kích thích trí tò mò của tôi à? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?”
“Nói ra cô đừng giận, cũng là tôi không nên gọi cho chị… Nhưng mà lời những người đó nói rất quá đáng. Nhưng mà bây giờ tất cả những kênh truyền thông và báo chí cũng đã cắt bỏ hết, hơn nữa còn tắt cả tính năng bình luận, bây giờ đã sóng yên biển lặng rồi”
“Chuyện gì chứ?” Đào Anh Thy không hiểu gì cả.
“Là chuyện trên mạng nói chị… mang thai phá thai gì đó, còn nghi ngờ là con của cô và người bao nuôi… MC Đào, tôi hối hận vì đã gọi điện cho chị rồi” Đào Anh Thy giật mình, ngón tay siết chặt điện thoại di động đến mức trắng bệch.
Mang thai, phá thai… Sao lại được đưa lên mạng? Là ai làm chứ? Chuyện cô mang thai có những ai biết đâu?
Không phải chỉ có cô và Tư Hải Minh biết sao?
Không đúng, sẽ không phải là Tư Hải Minh, dù thế nào thì nhân phẩm của anh ta cũng không như vậy. Cơ bản là cũng không thèm làm vậy.
Đào Hải Trạch có đến đây một chuyển, không lẽ là ông ta đã nhận ra được gì đó nên mới công bố lên mạng thông tin này, mục đích là muôn khiến cô nhục nhã sao?
Cũng có thể, dù sao chuyện ông ta không thể có con cũng là do cô công bố.
Nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy không phải là Đào Hải Trạch.
Đào Hải Trạch làm việc gì cũng sẽ có mục đích, khiến cô nhục nhã thì ông ta có được lợi ích gì? Chỉ để tâm trạng thoải mái sao?
Không đúng, ông ta là tiểu nhân co được duỗi được, cũng không biết làm hành vi như vậy…
Nói vậy thì có thể là ai được?
Trong đầu nhất thời hiện lên Đào Sơ Tâm vừa đến cửa.
Trong mỗi câu nói đều có hàm ý, mỗi câu nói đều châm chọc muốn đâm vào tim cô.
Nếu cô ta thật sự không biết gì, vậy cô ta sẽ chạy đến trước mặt cô để khiêu khích sao?
Hóa ra là cô ta sao…
Một lúc lâu không nghe được giọng Đào Anh Thy, Lâm Anh lo lắng: “MC Đào, chị không sao chứ?”
“Tôi không sao. Cô không cần quan tâm đâu, nếu cô không nói cho tôi biết thì tôi là người trong cuộc mà lại không biết gì, không phải là kẻ ngốc sao? Đào Anh Thy nói: “Đừng để ý những chuyện này, làm tốt việc của mình là được.”
“Được, MC Đào, cô nghỉ ngơi đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Đào Anh Thy ngồi xuống ghế sofa, mở mạng lên xem chuyện liên quan đến việc cô phá thai, nhưng mà tìm cả nửa ngày cũng không được nửa chữ liên quan đến việc này.
Ai lại có thể quyết đoán như vậy chứ, trừ Tư Hải Minh ra thì không có người thứ hai.
Chuyện này đối với anh cũng là một chuyện phiền phức mà.
Cô nên tức giận sao? Mang thai, sảy thai, đây chính là sự thật…
Tư Viễn Hằng đang cầm điện thoại di động, phát hiện ra có người đến thì nhét điện thoại vào.
túi áo khoác.
Nhìn thấy Tần Diễm My đến thì nói: “Bây giờ em vào không biết gõ cửa sao?”
“Em thấy anh tập trung như vậy, gõ cửa không phải quấy rầy anh sao?” Tân Diễm My đi tới ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra đặt trước mặt Tư Viễn Hằng, muốn xem thử tâm trạng của Tư Viễn Hằng.