Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn anh ta, trong lúc nhất thời chưa kịp hiểu rõ lời anh ta nói…
Sau khi hoàn hồn thì nghiêng mặt đi, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là anh muốn nói gì với tôi?” “Anh muốn em.” “…” Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn anh ta, lời nói cũng lắp bắp: “Anh… anh..”
“Bị dọa rồi?”
“Đúng là dọa, cho nên đừng nói mấy lời như vậy nữa.” Đào Anh Thy gần như rụng tim. “Rời xa anh ta không phải là điều em muốn sao?”
Đào Anh Thy chưa từng đứng trước mặt Tư Viễn Hăng thể hiện suy nghĩ của mình nhưng mà anh ta lại thấy rất rõ ràng, đúng vậy, cô muốn rời xa Tư Hải Minh, sau khi biết bản thân cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi thì cô đã muốn rời xa anh.
“Anh có thể giúp em.” Tư Viễn Hằng nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay.
“Không cần.” Đào Anh Thy từ chối, cô vẫn chưa hồ đồ đến mức đó.
“Anh không ép em, em cứ từ từ suy nghĩ… Tư Viễn Hằng ôm lấy hông của cô, sáp lại vào lòng, dịu dàng ôm cô.
Đào Anh Thy đờ người trong ngực anh ta, gương mặt dán vào ngực anh ta.
Giúp cô sao? Cô có thể xin Tư Viễn Hằng giúp đỡ sao?
Chiếc ôm dịu dàng khiến những ký ức đã phủ bụi lại ùa về, cô đã từng rất thích ôm như vậy, có thể không ái ngại làm nũng trong ngực anh ta…
Nhưng mà chút lý trí cuối cùng nói cho cô biết, cô không thể.
Tư Hải Minh là loại người thế nào, cô hiểu rất rõ.
Cô có thể không cân nhắc cho mình nhưng mà cô không muốn liên lụy Tư Viễn Hằng.
Cô không muốn những người tốt với mình gặp chuyện không may.
Dù là phải nói những lời tuyệt tình nhất trên đời, cô cũng phải cố gắng đẩy anh ta ra.
Tư Viễn Hằng đã là quá khứ rồi, cô chỉ cần anh ta có thể sống tốt là được rồi.
Chuyện như xin giúp đỡ này cô sẽ không bao giờ mở miệng.
Dù là cô vô cùng nôn nóng muốn thoát khỏi cảnh này..
“Tư Viễn Hằng, tôi sẽ không…” Đào Anh Thy nói, lúc đang định tránh khỏi lồng ngực của anh ta thì bỗng có tiếng xả bồn cầu vang lên.
Cơ thể Đào Anh Thy mạnh mẽ chấn động, lùi khỏi lòng Tư Viễn Hằng, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Trong đầu cô ong lên, phản ứng đầu tiên là người trong đó có quan hệ gì với Tư Hải Minh?
Không phải là vệ sĩ chứ?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Đào Anh Thy trắng bệch.
Tư Viễn Hằng nhíu mày, ai ở bên phòng bên cạnh? Nếu đã im lặng sao lại còn lên tiếng? Không đúng lắm. “Đẩy qua đưa lại, tôi thật sự không còn kiên nhẫn nữa…” Tiếng xả bồn cầu dừng lại, giọng nói của đàn ông truyền đến.
Vẻ mặt Đào Anh Thy khẽ thay đổi, giọng nói này…
Cửa phòng mở ra, Đào Hải Hùng bước tới, vẻ mặt không thể kiềm chế được nhìn Đào Anh Thy và Tư Viễn Hằng: “Hai người tìm được chỗ vụng trộm tốt lắm, để cho đàn em của tôi cũng không thể tìm ra. Nhưng mà cũng không sao…”
Nói xong thì bỗng rút súng ra nhắm vào Đào Anh Thy.
Bị nòng súng đen thui nhằm vào, lần đầu tiên trong cuộc đời đại não của Đào Anh Thy hoàn toàn không thể hoạt động được, cứ đứng ngẩn ra đó.
Dù là tiếng súng vang lên thì cô cũng chỉ theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó thì có một lực lao đến, sau đó là tiếng kêu lên đau đớn của Tư Viễn Hằng.
Hai người cùng va vào vách tường. “Á.” Đào Anh Thy hoảng sợ la lớn một tiếng, trên người lại không có cảm giác gì. Đợi khi cô buông tay ra thì Tư Viễn Hằng đã buông cô ra.
Tư Viễn Hằng nhanh chóng đá thùng rác bên cạnh, thùng rác lập tức bay về phía mặt của Đào Hải Hùng.
Đào Hải Hùng đưa tay che mặt nhưng mà vẫn bị đánh lùi về sau mấy bước.
Lý Ba vẫn đợi ở bên ngoài bỗng nghe được tiếng súng, giật nảy người.