“Nếu như em đến thăm bệnh thì đừng làm ồn nữa.” Giọng nói khàn khàn không cao không thấp của Tư Viễn Hằng vang lên, nghe có vẻ rất bình tĩnh.
Tần Diễm My bị câu nói của anh ta suýt chọc giận: “Được, được, là em nhiều lời được chưa? Nếu là người khác thì em đã không thèm nói chữ nào.”
“Không chết được, đi về đi.”
Tân Diễm My ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người muốn giết cô ấy.”
“Đào Anh Thy đã đắc tội với ai chứ?”
Tần Diễm My suy nghĩ một chút, châm chọc nói: “Tư Hải Minh muốn giết người diệt khẩu sao? Nếu không thì có người muốn giết cô ta, không phải sẽ có Tư Hải Minh đứng sau sao? Cần gì anh phải bận tâm chứ? Anh chỉ có một mạng thôi. Nếu như có chuyện gì xảy ra, em…”
Tư Viễn Hằng nhìn về phía cô ta, khóe miệng Tần Diễm My cứng lại, nhún vai: “Người bạn như em chắc sẽ khóc hết nước mắt.”
Tư Viễn Hằng thu lại tầm mắt, không nói gì. “Em đã nhận ra, anh mà gặp chuyện gì liên quan đến Đào Anh Thy thì sẽ mất khả năng suy nghĩ.”
Tần Diễm My châm chọc: “Dù có đánh đổi mạng sống vì cô ta thì anh cũng sẽ không chần chừ. Nhưng mà cuối cùng anh nhận được gì chứ? Anh thấy đó, cô ta đưa anh đến bệnh viện xong thì đã phủi mông đi mất, gọi điện thoại cho em cứ như là đang báo cáo công việc vậy. Cô ta có suy nghĩ cho anh không? Cô ta hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của anh. Trái lại bây giờ em mới nhận ra Đào Anh Thy là một người lòng dạ độc ác.”
“Anh muốn cướp cô ấy từ tay Tư Hải Minh.” Tư Viễn Hằng nói.
Tần Diễm My nhíu mày: “Có ý gì? Lẽ nào không phải vì anh muốn có Đào Anh Thy nên mới vậy sao?”
Anh ta muốn có Đào Anh Thy, càng phải tranh đoạt với Tư Hải Minh.
Nếu như không làm vậy thì anh ta không biết mình có thể làm được gì nữa… Tư Viễn Hằng nhắm mắt lại: “Em đi đi, anh cần nghỉ ngơi rồi.”
“Anh như vậy sao mà em yên tâm được?” Tần Diễm My hỏi, Tư Viễn Hằng không trả lời lại: “Anh muốn ăn gì?”
“Ở đây có hộ lý.”
“Em thấy nếu người đến là Đào Anh Thy thì thái độ của anh sẽ không như vậy đâu nhỉ?” Tần Diễm My tức giận nói, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, lên xe, suy nghĩ một lát, hay là mua thuốc bổ cho Tư Viễn Hằng.
Anh ta mất nhiều máu như vậy thì cần bổ máu.
Sau khi Đào Anh Thy trở về thì luôn cảm thấy trên người có mùi máu tươi quanh quẩn xung quanh mũi cô, thật lâu vẫn không tan.
Đi vào trong phòng tắm, nước ấm chảy lên người, tắm rửa một lúc lâu cô mới tỉnh táo lại.
Đứng yên lặng ở đó, vành mắt đỏ lên.
Biết Tư Viễn Hằng không sao thì cô phải đi. Phải để Tư Viễn Hằng thấy cô là một người vô tình.
Nhưng mà khi ở trên xe cô vẫn không thể khống chế bản thân..
Trong tình huống như vậy sao cô có thể khổng chế được?
Cô rất sợ Tư Viễn Hằng sẽ xảy ra chuyện.
Còn về những lời đã nói trên xe, cô chỉ có thể chọn mất trí nhớ.
Không có kết quả thì cớ gì phải dây dưa không dứt!
Ngay cả sự quan tâm đơn giản nhất cô cũng không dám…
Cửa bị người đẩy từ ngoài vào.
Cơ thể Đào Anh Thy run lên một cái, không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai.
Sau đó cơ thể bị ôm lại: “Có bị thương không?”
Đào Anh Thy từ chối sự đụng chạm của anh, đưa lưng về phía anh: “Cảm ơn ngài Hải Minh quan tâm…”
Tư Hải Minh thấy cô không sao thì sắc mặt mới tốt hơn một chút, nhưng mà khi thấy thái độ lạnh nhạt của cô thì nhíu nhặt mày, giọng nói uy hiếp: “Còn muốn tắm bao lâu?” “Ngài Hải Minh thật ghê gớm, ngay cả tôi tắm bao lâu cũng biết…” Đào Anh Thy chết lặng nói
Tư Hải Minh kéo khăn tắm bên cạnh trùm lên người cô.
Đào Anh Thy lại cự tuyệt sự áp sát của anh, kéo lấy khăn tắm xoay người lại.
Vòng eo lại bị Tư Hải Minh mạnh mẽ ôm chầm lấy kéo cơ thể cô dán sát vào anh, hơi thở mạnh mẽ ập tới: “Đau lòng lắm sao?”