Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 765



“Đúng, rất đau lòng. Trả lời như vậy ngài Hải Minh đã hài lòng chưa?” Đào Anh Thy không nhìn anh, hai mắt mờ nước.

Tư Hải Minh càng siết chặt hơn, càng ngày càng mạnh.

Hai mắt đen thâm trầm sắc bén như muốn nhìn thấu linh hồn của Đào Anh Thy.

“Anh nên cảm ơn người ta, nếu không thì người nằm trong bệnh viện chính là tôi rồi, hay là nói anh thà là người nằm trong bệnh viện là tôi?”

“Tôi không nói vậy.” Tư Hải Minh nhíu mày.

Đào Anh Thy không vui đẩy cánh tay anh ra, cầm đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp đi về phòng.

Tháo khăn tắm xuống mặc đồ ngủ vào.

Tư Hải Minh đi vào phòng, nhìn thấy Đào Anh Thy đang trầm mặc ngồi bên mép giường, khí thế bí bách.

Tất nhiên là anh không hy vọng Đào Anh Thy gặp chuyện không hay, càng không truy cứu việc Tư Viễn Hằng xuất hiện đúng lúc.

“Đúng, rất đau lòng. Trả lời như vậy ngài Hải Minh đã hài lòng chưa?” Đào Anh Thy không nhìn anh, hai mắt mờ nước.

Tư Hải Minh càng siết chặt hơn, càng ngày càng mạnh.

Hai mắt đen thâm trầm sắc bén như muốn nhìn thấu linh hồn của Đào Anh Thy. “Anh nên cảm ơn người ta, nếu không thì người nằm trong bệnh viện chính là tôi rồi, hay là nói anh thà là người nằm trong bệnh viện là tôi?”

“Tôi không nói vậy.” Tư Hải Minh nhíu mày.

Đào Anh Thy không vui đẩy cánh tay anh ra, cầm đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp đi về phòng.

Tháo khăn tắm xuống mặc đồ ngủ vào.

Tư Hải Minh đi vào phòng, nhìn thấy Đào Anh Thy đang trầm mặc ngồi bên mép giường, khí thế bí bách.

Tất nhiên là anh không hy vọng Đào Anh Thy gặp chuyện không hay, càng không truy cứu việc Tư Viễn Hằng xuất hiện đúng lúc.

Phản ứng của Đào Anh Thy khiến anh cám thấy gai mắt, phiền chán, cả người tràn đầy ý hận. “Anh có thể dừng ở đây không?” Đào Anh Thy rũ mắt: “Tôi muốn nghỉ ngơi rồi…”

Hàm dưới bỗng căng lên, bị cầm lấy nâng lên, ánh mắt đáng sợ: “Em ở đây nhớ cậu ta?”

“Tôi làm vậy còn chưa đủ sao?” Đào Anh Thy hỏi.

“Anh ấy đỡ đạn cho tôi, vì tình người nên tôi đã đưa anh ấy đến bệnh viện! Sau khi biết anh ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng tôi đã rời khỏi đó… Hơn nữa tôi cũng không cho anh ấy biết là tôi đang lo lắng, tôi cũng đã nói cho Tần Diễm My bảo cô ta đến bệnh viện, vậy được chưa?”

Bình tĩnh tường thuật lại, chân thành nói “tôi lo lắng cho anh ấy”, lại thẳng thắn nói ra, cứ như là không có gì giấu giếm.

Bất đắc dĩ, thỏa hiệp, Tư Hải Minh muốn làm gì cô thì phải xem sự lựa chọn của anh ta, cô chắc chắn sẽ không phản kháng…

Khiến cho tất cả những thủ đoạn mà Tư Hải Minh chuẩn bị đều không thể làm gì được, sắc mặt anh căng thẳng nguội lạnh, bàn tay nắm cằm cô càng dùng sức.

Đào Anh Thy rũ mắt, nhìn vào một nút áo trên áo sơ mi của Tư Hải Minh: “Nếu như vậy vẫn chưa đủ thì tôi thật sự không biết làm thế nào…”

“Em đang tức giận với tôi?”

“Không dám.” Đào Anh Thy lập tức trả lời, không thèm chần chừ dù chỉ nửa giây.

“Em không sợ tôi sẽ đối phó với Tư Viên Hãng sao?” Tư Hải Minh hung dữ hỏi.

Đào Anh Thy hoảng hốt, sau đó rất nhanh bình tình lại ngước hai mắt lên nhìn anh ta: “Anh dám sao?”

“Trên thế giới này không có chuyện gì mà tôi không dám làm.”

Đào Anh Thy cười lạnh nói: “Nếu anh ấy gặp chuyện không may thì nhất định tôi sẽ áy náy, một khi áy náy thì sẽ muốn bù đắp cho anh ấy, anh muốn như vậy sao?”

Mặt Tư Hải Minh tái xanh, gân xanh ẩn nhẫn trên cô đang hiện lên: “Em uy hiếp tôi?”

“Ai dám uy hiếp người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân chứ? Tôi cũng chưa chán sống…”

Đào Anh Thy cười nhạt, bây giờ cô không chỉ dám nói năng không kiêng dè mà còn chủ động gặt tay dưới cằm ra, khiêu khích nhìn Tư Hải Minh.

Đôi mắt đen hung ác nham hiểm của Tư Hải Minh nhìn cô, bầu không khí trong phòng vô cùng đáng sợ. Cuối cùng anh chỉ có thể mạnh mẽ đè sự xúc động %3D trong lòng xuống: “Đêm nay tôi sẽ ở đây.”

Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Đào Anh Thy lẳng lặng ngồi bên mép giường, cô không có quyền phản kháng.

Mặc kệ Tư Hải Minh có ở đây hay không thì cô cũng không có quyền phản kháng.

Đào Anh Thy xoay người lên giường dùng chăn trùm cả người lại, nghiêng người vào trong góc. Cơ thể không kiềm chế được run lên.

Vào lúc này, cô vậy mà lại không sợ Tư Hải Minh đối phó với Tư Viễn Hằng, nhưng mà thật sự rất nguy hiểm.

Cô không thể không thừa nhận cô xúc động, bị cảm xúc tức giận trộn lẫn.

Nhưng mà biết làm thế nào chứ?

Cô đã bị ép đến đường cùng…

Tư Hải Minh đứng trong phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, vẻ mặt cau có, cũng không hề tốt hơn ban nãy là mấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.