Đào Anh Thy biết suy nghĩ của anh ta, nhưng mà làm như thế này chỉ khiến cô khó xử mà thôi.
Cô có thể tàn nhẫn mặc kệ sao? Nhưng mà tổn thương của Tư Viễn Hằng là do bản thân gây ra Hơn nữa cô cũng không chỉ áy náy, cô thật sự không mong Tư Viễn Hằng xảy ra chuyện gì, anh ta rất quan trọng với cô, như là một người thân vậy.
Năm đó ở bên nhau Đào Anh Thy vẫn cho rằng Tư Viễn Hãng là người mà bà nội đưa đến bên cạnh cô.
Tư Viễn Hằng nhẹ nhàng gõ lên thành giường: “Chỗ này”
Đào Anh Thy lặng lẽ nhìn động tác tay của anh ta, lạnh nhạt: “Anh có gì thì cứ nói đi”
“Sợ là em không nghe được”
Đào Anh Thy xích sát lại bên giường: “Nói đi”
Tư Viễn Hằng nhìn cô, có vẻ rất tỉ mỉ, cũng có vẻ hơi mất mát: “Chúng ta lạnh nhạt như.
vậy sao? Còn muốn được gần gũi em hơn một chút…
*Muốn cái quần gì?” Đào Anh Thy nói mà không nhìn anh ta.
*Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”
Tư Viễn Hãng cười yếu ớt: “Đào Hải Hùng đột tử chết em đã biết chưa?”
“Tài xế của anh đã nói rồi, không ngờ là anh ta lại chết. Làm quá nhiều chuyện xấu rồi…
“Em thật sự cảm thấy anh ta chết là ngoài ý muốn?”
Đào Anh Thy ngẩn ra, nhìn anh ta: ”… Có ý gì?
“Không có gì, chỉ là cảm thấy không thể tin thôi…
Đào Anh Thy nghe Tư Viễn Hãng nói “không thể tin”, trong lòng khẽ dao động, vậy mà lại giống với suy nghĩ của cô…
“Chẳng lẽ… Anh cảm thấy có người giết Đào Hải Hùng?”
Tư Viễn Hằng thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết nữa, chẳng qua là cảm thấy.
anh ta chết quá dễ dàng rồi.”
Thật ra ban đầu Đào Anh Thy cũng nghĩ là Đào Hải Hùng chết do đột tử, nhưng mà Tư Viễn Hằng nói vậy cũng khiến cô nhận ra có gì đó không đúng.
Nếu như có người giết Đào Hải Hùng, vậy người này sẽ là ai chứ?
Đào Hải Trạch? Hay là…
Trong lòng Đào Anh Thy hiện lên một người đàn ông nguy hiểm nhưng trong lòng lập tức phủ nhận.
Không phải là anh ta! Tại sao anh ta muốn giết Đào Hải Hùng chứ? Hoàn toàn không cần làm vậy mà?
Đơn giản vì Đào Hải Hùng muốn giết cô sao?
Cô cho rằng Tư Hải Minh sẽ không bao giờ vì cô mà đi giết người.
Cho dù là có ức hiếp người phụ nữ của anh ta, khiêu khích uy quyên của anh ta thì cũng không đến mức giết chết người…
“Sao vậy?” Tư Viễn Hãng hỏi.
Đào Anh Thy lắc đầu: “Không có gì… Có lẽ là chết ngoài ý muốn, không có gì hay ho để truy cứu, Nếu như là bị giết thì cảnh sát đã điều tra ra rồi, chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta cần bận tâm.
Tâm trạng Tư Viên Hãng hơi trầm xuống, chuyện có liên quan đến em mà không cần bận tâm sao? Rõ ràng đã đoán được ai sẽ ra tay nhưng lại nói vậy, là có lòng muốn che chở anh ta sao?
Đối với cô Tư Hải Minh đặc biệt vậy sao?
Không phải, chắc chắn chỉ là ba của sáu đứa nhóc, không hơn..
Tư Hải Minh gặp chuyện không may cũng không tốt cho sáu đứa bé.
Anh ta hiểu Đào Anh Thy, là một người sống vì con…
“Tư Viễn Hãng, trước đây khi anh và tôi còn yêu nhau, trong lúc tôi không biết gì… có khi nào anh từng hãm hại tôi chưa?” Đào Anh Thy bỗng nhiên hỏi.
Ánh mắt Tư Viễn Hằng bình thản nhìn cô: “Có một lần…”
“Trước đây em có thể trở thành học sinh trao đổi là vì anh nhờ quan hệ”
“Anh… anh nói gì cơ?” Đào Anh Thy kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải vì tôi có thành tích xuất sắc và nhân phẩm tốt nên mới được chọn sao?”
*Trong tình huống cạnh tranh sao có thể chọn một người không có bối cảnh gia đình như em?”
Đầu Đào Anh Thy ong ong.
Mình có thể đi du học là nhờ vào quan hệ của Tư Viễn Hằng?