Trước đó làm ra vẻ hung ác không bỏ qua cho cô, bây giờ lại dùng thái độ nhún nhường thế này, đúng là buồn cười.
Đào Anh Thy không muốn nhìn bà ta thêm một chút nào nữa, quay người rời đi.
Liêu Ninh ngăn cô lại: "Anh Thy, không phải như vậy, Tư Viễn Hằng có trong tay video đó, cho dù cậu ta nói không thì cậu ta vẫn nắm đằng chuôi, mẹ không thể ăn ngon ngủ yên được! Lỡ như ngày nào đó không cần thận chọc tới cậu ta, cậu ta giao video cho cảnh sát một cái, mẹ không nói rõ được..." "Là nói không rõ à, có phải là không chỉ phát hiện ra âm mưu giết người của bà, mà còn bị phát hiện ra mối quan hệ của bà với Tư Triều Vũ đúng không?" Đào Anh Thy hỏi. "Đúng vậy, cho nên, con giúp mẹ được không?" "Xin lỗi, đừng có mơ nữa!" "Anh Thy, con nhẫn tâm như vậy sao? Con muốn cho mẹ con ngồi tù à? Cho dù con không nhận mẹ, nhưng dòng máu đang chảy trong người con là của mẹ đấy, người ta sẽ quy con với mẹ là một ruột, nói mẹ con ngồi tù, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng con, trong lòng con thấy thoải mái được không?"
Lại dùng tới chiêu này?
Mặt Đào Anh Thy không đổi sắc nhìn bà ta, tặng cho bà ta bốn chữ: "Cực kỳ thoải mái." Sau đó liền đi! "Con..." Khiến cho Liêu Ninh tức gần chết.
Đào Anh Thy này tàn nhẫn như vậy! Bà ta không ngờ là Đào Anh Thy sẽ không giúp mình.
Chắc hẳn Tư Viễn Hằng cũng không ngờ tới đi...
Bắt thóp được mẹ ruột, dù thế nào cũng sẽ phải tới tìm anh...
Đào Anh Thy không đồng tình chút nào với Liêu
Ninh, Tư Viễn Hằng có giao thứ kia ra cũng là đáng đời bà ta!
Bà ta và Đào Hải Trạch đều là cùng một loại người, tâm địa độc ác!
Có điều cho dù không có điểm ấy, cô cũng sẽ không đi tìm Tư Viễn Hằng.
Kết thúc là kết thúc rồi.
So ra thì cô còn ác độc hơn Tư Viễn Hằng đi! Tư Viễn Hằng còn muốn bảo vệ cô lần cuối, cô lại hoàn toàn không để ý...
Không nghĩ gì cả, cái gì cũng mặc kệ, chỉ chờ ở bên Tư Hải Minh, đây mới là vai trò và giá trị tồn tại duy nhất của cô...
Đào Anh Thy bận rộn đến chiều, năm giờ đúng vẫn chưa về tới bộ phận.
Còn chưa tiến vào văn phòng thì liền phát hiện bầu không khí không thích hợp.
Đồng nghiệp bên ngoài làm việc quá chăm chú, so với đọc sách trên lớp còn cẩn thận hơn.
Liếc mắt về phía cửa phòng làm việc đang đóng chặt, cũng hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra... Đào Anh Thy đẩy cửa, khí thế của người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha thình lịnh lọt vào tầm mắt, dáng người màu đen, cực kỳ u ám.
Chưa quá năm giờ, cũng gần tới giờ cơm rồi.
Có điều đối với Đào Anh Thy, Tư Hải Minh tới có chút sớm... "Đến lúc nào vậy? Sao không nói với tôi?" Đào
Anh Thy nói.
Ánh mắt Tư Hải Minh đảo qua người cô, rơi vào gương mặt cô: "Vừa tới." "À, vậy tôi sửa sang lại một chút là có thể đi." Đào Anh Thy đang mặc đồng phục, cho nên muốn thay đi. Nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế, thương lượng: "Tôi phải thay quần áo, có thể đi ra ngoài một chút không?"
Tư Hải Minh lười biếng dựa vào ghế sô pha, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, giọng điệu có chút tà ác: "Không muốn để tôi thấy thứ gì sao?"
Đào Anh Thy mím môi, bị hỏi mà không phản bác được.
Đúng! Đúng là chẳng có gì phải che giấu, thứ nên nhìn hay không nên nhìn Tư Hải Minh còn quen thuộc hơn cô.
Đào Anh Thy quay lưng lại, bắt đầu cởi quần áo. Cô không khẩn trương sao? Sao có thể chứ?
Đây là văn phòng, cô sợ Tư Hải Minh sẽ tới gần mình, sao đó làm chút chuyện quá đáng!
Tư Hải Minh tuyệt đối sẽ không vì một bức tường thủy tinh mà kiêng dè gì. "Liêu Ninh lại tìm em à?"
Tư Hải Minh biết được, Đào Anh Thy cũng không ngạc nhiên chút nào, bình tĩnh nói: "Ừm, tới tìm tôi." "Có chuyện gì?" "Chẳng phải vì muốn hòa hợp lại với tôi à." Đào Anh Thy nói.