Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 834: Đánh nhau



Tư Viễn Hằng dường như không nghe thấy lời nói của Đào Anh Thy, lạnh lùng nhìn Tư Hải Minh: “Nếu như tôi và Anh Thy thật sự hẹn hò thì sao?

Anh định làm gì với tôi? Hoặc là Anh Thy?”

“Tư Viễn Hằng!” Đào Anh Thy kinh hãi, sao người này vẫn cố chọc tức Tư Hải Minh?

Anh ta không muốn sống nữa sao!

Sự đè nén trong cơ thể Tư Hải Minh tiếp tục lan ra, cả căn phòng đều bao trùm một bầu không khí vô cùng khủng khiếp! Anh hỏi người bên cạnh: “Vừa rồi bọn họ đã nói cái gì? Đã làm cái gì”

“Nói cái gì tôi… tôi quên rồi, với lại… với lại bọn họ còn hôn nhau” Người đàn ông bên cạnh sợ hãi một phen, anh hỏi cái gì cũng trả lời.

Đào Anh Thy cũng hy vọng người ngoài cuộc có thể che giấu điều gì đó, nhưng không ngờ lại bị nói ra! Một chữ “hôn” như đánh Đào Anh Thy rơi xuống tận mười tám tầng địa ngục!

Ánh mắt u ám của Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy, Đào Anh Thy toàn thân run rẩy, đôi chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt lùi vê phía sau…

“Đưa cô ta ra ngoài!” Tư Hải Minh ra lệnh.

Ngay khi vệ sĩ bước tới, Tư Viễn Hằng đã ngăn anh ta lại: “Không được động vào cô ấy!”

Vệ sĩ còn chưa làm gì, Đào Anh Thy đã mở miệng nói: “Tôi sẽ đi với các người”

Nói xong, cô cũng không thèm nhìn Tư Viễn Hằng, càng không cần vệ sĩ ra tay, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Không chỉ đôi nam nữ xa lạ trong phòng bị xách ra ngoài, mà tất cả vệ sĩ cũng đều ra ngoài hết!

Đào Anh Thy quay đầu lại, thấy vệ sĩ vừa đi ra thuận tay đóng luôn cửa phòng!

Trong phòng, chỉ có Tư Hải Minh và Tư Viễn Hằng!

Cô cứ tưởng rằng chỉ cần cô chịu đi theo, Tư Hải Minh cũng sẽ đi!

Anh ta là đang muốn làm gì đây?

Lúc đang thẫn thờ, bên trong lại truyền đến tiếng đánh nhau!

Đào Anh Thy vội vàng bước tới đập cửa: “Tư Hải Minh, anh dừng tay lại cho tôi! Đây chỉ là hiểu lâm, không phải như anh nghĩ đâu! Tư Hải Minh!”

Tư Viên Hằng trên người có vết thương nên hoàn toàn không thể đánh nhau với Tư Hải Minh, nghĩ cũng biết, Tư Viễn Hằng mới là người bị đánh!

Ai có thể chịu đựng nỗi cú đấm thép của Tư Hải Minh chứ!

Cô thậm chí còn không dám nói đỡ cho Tư Viễn Hằng, như thế chỉ càng khiến Tư Hải Minh tức giận mà ra tay nặng hơn với anh tai Bên trong vẫn vang lên âm thanh đánh nhau huỳnh huỵch, bàn ngã xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ, Đào Anh Thy nghe thấy liên khiếp hồn bạt vía, lo lắng đến mức không ngừng đập mạnh vào cửa!

“Tư Hải Minh, tôi cầu xin anh! Đừng đánh nhau nữa!” Đào Anh Thy khóc: “Là lỗi của tôi! Tư Hải Minh, tôi cầu xin anh!”

Thế nhưng, âm thanh đánh nhau không hề vì tiếng gào khóc của cô mà dừng lại!

Vệ sĩ đến kéo cô đi: “Cô Anh Thy, chúng ta lên xe thôi, ở đây cứ để cậu Minh giải quyết đi!”

Hơi thở Đào Anh Thy càng lúc càng gấp, làm sao giải quyết? Cứ để Tư Hải Minh đánh Tư Viên Hằng sao? Tư Viễn Hằng đang bị thương, không thể đánh nhau được!

Cô nên làm gì đây? Làm sao mới có thể ngưng chuyện này lại!

Trong lúc tâm trí cô đang hoảng loạn, âm thanh đánh nhau bên trong cũng chịu dừng lại, khiến Đào Anh Thy sững sờ.

Không đánh nhau nữa?

Với tính khí của Tư Hải Minh, làm sao có thể?

Sự im lặng đột ngột này sao lại khiến lòng cô cảm thấy bất an đến lạ?

Đào Anh Thy nhìn thấy thẻ phòng trong tay vệ sĩ liền giật lấy.

Xoạt một tiếng, Đào Anh Thy nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa xông vào trong!

Vừa mới bước vào, nhìn thấy tình trạng bên trong, cô đột nhiên khựng lại!

Cô sững sờ nhìn khung cảnh trước mắt, trên mặt không còn chút máu…

Tư Viễn Hằng ngồi dưới đất, dựa vào tay vịn ghế sô pha, thở hổn hển, trên bụng có một con dao, máu tràn ra toàn bộ vùng bụng! Còn người cầm dao đâm người chính là… Tư Hải Minh…

Tư Hải Minh nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn Đào Anh Thy, ngơ ngác… mặt mũi tóe máu, giống như một tên ác ma khát máu!

“Tư… Tư Viễn Hằng…” Giọng nói của Đào Anh Thy run lên, chân cô cũng mềm nhũn, dùng hết sức đẩy Tư Hải Minh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.