Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 837



Tư Viễn Hằng chết thật rồi “Nó chết rồi!”

Đào Anh Thy không kìm chế được xoay người lại, dùng hết sức lực kiệt quệ của mình, tát một cái thật mạnh.

Tư Hải Minh bị tát sắc mặt có chút căng thẳng, đôi mắt đen láy sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.

Vệ sĩ bên ngoài cũng không dám bước vào.

Đào Anh Thy sợ hãi nhìn anh nói: ‘Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, giết tôi ngay đi!”

Lúc cô quay người tựa vào giường bệnh, cảm thấy trước mắt tôi sầm, thân thể bắt đầu mềm nhũn…

Tư Hải Minh đưa tay ra ôm lấy cô, siết chặt cô vào lòng.

Trên gương mặt của Đào Anh Thy, toàn là nước mắt…

Sau khi Đào Anh Thy ngất đi tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường, không phải ở biệt thự Minh Uyển, mà là ở căn hộ của cô.

Cô ngây người nhìn về phía cửa sổ.

Tựa như, có phải cô đã nằm mơ?

Giấc mơ rất khó chịu, khiến lồng ngực cô đến bây giờ vẫn còn đau nhói.

Cô mơ thấy Tư Viên Hằng chết, đúng là một giấc mơ đáng sợ và phi thực tế?

Tư Viễn Hằng sao có thể chết chứ?

Người ta hay nói ngoài đời thường trái ngược trong mơ, đúng không? Tư Viễn Hằng chắc chắn vẫn còn sống khỏe mạnh, bình an vô sự xuất hiện trước mặt cô! Cô muốn đi tìm anh ấy!

Đào Anh Thy hất chăn ra bước xuống giường, vừa đặt chân xuống đất thì cửa phòng bật mở, Tư Hải Minh bước vào.

Đào Anh Thy làm như không nhìn thấy anh, mang giày vào, đứng dậy rời đi!

Dáng người cao lớn của Tư Hải Minh đứng chặn ngoài cửa, nói: “Đi đâu?”

“Đi tìm Tư Viễn Hằng” Đào Anh Thy vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

“Nó đã chết rồi!”

“Anh ấy chưa chết! Anh ấy nói yêu tôi, sao có thể chết” Đào Anh Thy không tin, cô xem đó chỉ là một giấc mơi

“Nó yêu em, thì nó càng phải chết!”

“Anh câm miệng!” Đào Anh Thy đẩy anh ra, nhưng bị Tư Hải Minh áp vào tường, nhìn cô chằm chằm.

Đào Anh Thy thở gấp, giọng nói run run: “Tôi phải đi tìm anh ấy! Anh buông tôi ra”

“Tang lễ của Tư Viễn Hằng có Tư Triều Vũ lo liệu, em không cần phải đi!”

“Anh ấy chưa chết! Anh ấy không có chết…”

Đào Anh Thy suy sụp, nước mắt rơi xuống, ‘Anh ấy không thể chết được, sao có thể, anh gạt tôi…”

Tư Hải Minh lau nước mắt cho cô, nhưng lại nói với cô một câu tàn nhẫn: “Nó đã chết thật rồi”

Đào Anh Thy ngước mắt lên, vừa cử động, nước mắt từ khóe mắt lăn dài xuống má, nhìn Tư Hải Minh đang đứng sờ sờ trước mặt mình, đau lòng hỏi: “Tại sao lại giết anh ấy? Tại sao?”

Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh mím chặt, hơi thở nặng nề, ánh mắt đen láy nhìn cô không rời.

“Tôi đã đồng ý ở bên cạnh anh, anh còn có gì không hài lòng, phải giết anh ấy như thế chứ.“ Đào Anh Thy tuyệt vọng, nước mắt chảy xuống như mưa: “Tư Hải Minh, sao anh lại độc ác như vậy?

Anh có khi nào nghĩ cho tâm trạng của tôi không?

Cho dù chỉ là một chút, anh đều sẽ không ra tay với Tư Viễn Hằng! Tôi là cái gì? Ngay cả chó mèo cũng không bằng sao?”

Tôi… tôi không có giết cậu ta!” Giọng Tư Hải Minh vì cố kìm nén mà run lên.

Đào Anh Thy sững sờ, thất vọng, tức giận, đau đớn và bao nhiêu cảm xúc khác đều ngưng tụ lại trong đôi mắt đẫm nước của cô: “Tôi tận mắt nhìn thấy, anh lại nói anh không có giết anh ấy? Tư Hải Minh, anh đúng là tức cười! Là người không có nhân tính! Ngay cả em ruột mình cũng không tha, anh không phải là người! Anh buông tôi ra… ưml “

“Tôi không có giết nó! Không có…” Tư Hải Minh hôn lên môi cô, mang theo chút hoảng loạn không cam tâm: “Em phải tin tôi…”

“ƯmI! Đừng… Đào Anh Thy giãy dụa xoay người rời đi: “Cút ra!”

Đào Anh Thy bị hôn đến mức tuyệt vọng cả người trượt xuống, Tư Hải Minh bế cô lên, ôm chặt cô vào lòng: “Anh không có giết nó!”

Đào Anh Thy mở mắt cứ như người mất hồn, nước mắt lăn dài rơi xuống.

Tư Viễn Hằng đã chết, anh ấy đã chết thật rồi…

Tại sao những người cô quan tâm đều chết hết?

Bà nội, dì Hà, ngay cả Tư Viễn Hằng cũng rời xa cô… Tại sao…

Đào Anh Thy lại ngất đi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.