“Bình thường quả thật tôi có hơi nóng nảy, nhưng cũng không đến nỗi giống như ông nói?” Xa Huệ Anh phản bác lại Đào Hải Trạch im lặng, bí mật đưa tay lấy một miếng vải ở bên cửa xe.
Xa Huệ Anh hoàn toàn không nhận thấy nguy cơ đang rình rầm gần mình, còn đứng ở đó nói: “Tôi tự nhận ở nhà họ Xa tôi không hề bạc đãi ông, tôi vẫn một lòng hướng về ông, thậm chí còn nói những lời tốt đẹp về ông trước mặt ba mẹ, tôi có thể thề với trời, trước giờ tôi chưa từng ở bên ngoài nói xấu ông nửa lời! Cho dù là chuyện ông bị vô sinh, đều là ông vu oan tôi, khiến tôi… a! “
Đào Hải Trạch dùng miếng vải nhét vào miệng của bà ta.
“Ưm ưm” Xa Huệ Anh vùng vẫy, mắt mở to vì kinh ngạc!
Đào Hải Trạch đè chặt bà ta xuống ghế, hai tay bịt mũi bà ta không cho bà ta cơ hội để thở.
“Bà đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách những chuyện ngu ngốc mà bà đã làm!
Dù sao cũng chết, chi bằng cho tôi cơ hội thể hiện lòng quyết tâm trước mặt Tư Hải Minh, yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Sơ Tâm” Đào.
Hải Trạch nói Xa Huệ Anh không thở được, oxy trong phổi càng ngày càng loãng, hai chân giấy giụa, sắc mặt dần trở nên tím tái, chẳng được mấy phút, chân bà ta duỗi thẳng, không còn cử động!
Đào Hải Trạch không buông ngay lập tức, mà giữ thêm một lúc, để bà ta chết hẳn mới chịu buông.
Sau khi cạn kiệt sức lực, ông ta ngồi phịch xuống ghế thở dốc.
Xa Huệ Anh nghiêng đầu ngồi trên ghế, há hốc mồm, mắt trừng to, đúng là chết không nhắm mắt.
Có lẽ giây phút trước khi bà ta tắt thở là đang nghĩ Đào Hải Trạch chỉ muốn hù dọa bà ta, vốn không muốn giết bà ta thật!
Để gả cho ông ta, bắt đầu từ mười tỷ, đem bản thân dâng cho người đàn ông ích kỷ và độc ác. Cuối cùng tình yêu chân thực lại biết thành lưỡi dao lấy mạng bà ta…
Nếu như lần đầu bị ông ta đánh đập tàn bạo mà quyết định ly hôn, thì kết cục sẽ đâu thành ra như thế?
Nhưng trên đời này, vốn dĩ không có chữ “nếu”.
Đào Hải Trạch không hề sợ hãi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta giết người!
Cuối cùng, ông ta sẽ cho xe chạy xuống vách núi, cho dù cảnh sát tìm đến, ông ta cũng đã xử lý sạch sẽ, chỉ cho rằng do xe lao xuống vực mà dẫn đến tử vong!
Ông ta đúng thật là có tài!
Đào Hải Trạch nghỉ ngơi một lúc, rồi lập tức xuống xe, dời Xa Huệ Anh đến ghế lái, dùng vải lau dấu vân tay trên xe, không để lại chút manh mối nào.
Nhưng khi ông ta chỉ lau được một nửa, đèn xung quanh sáng lên, khiến ông ta và chiếc xe đều lộ ra, ánh sáng làm ông ta chói mắt…
“Đừng nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Sau khi Đào Hải Trạch thích ứng với ánh sáng bất ngờ này, mới phát hiện cảnh sát đã âm thầm đứng chặn ở con đường nhỏ đó!
Tại sao lại có cảnh sát? Làm thế nào mà phát hiện được ông ta?
Không thể! Sao ông ta có thể ngồi tù được chứ? Ngồi tù rồi sẽ mất hết tất cả!
Đào Hải Trạch cái khó ló cái khôn, kéo Xa Huệ Anh đã chết lại chắn trước người mình: “Các người không được qua đây! Nếu không tôi sẽ giết bà ta”
Cảnh sát không dám xông vào, Xa Huệ Anh chỉ là đang nhắm mắt, không biết bà ta là sống hay là chết, nếu như bà ta còn sống, nổ súng như thế chẳng phải sẽ nguy hiểm đến con tin?
Tuyệt đối không thể làm như thết Đào Hải Trạch thấy cảnh sát không dám bước tới nên kéo cái xác di chuyển sang một bên.
Bên con đường nhỏ có một bãi lau cao đến đầu người, sau bãi lau đó là khu rừng, nếu như Đào Hải Trạch vào đó thì sẽ rất khó tìm!
Cảnh sát giơ súng từng bước từng bước ép sát, như đọc thấu được tâm lý của Đào Hải Trạch, cảnh cáo nói: ‘Buông con tin ra, đừng hòng chạy trốn, lưới pháp lồng lộng, ông không thể chạy thoát được đâu!”
Đào Hải Trạch làm sao mà nghe lọt được!
Ông ta kéo Xa Huệ Anh vào trong bãi sậy, lợi dụng bãi sậy che khuất hình bóng của mình, thả người ra rồi lập tức bỏ chạy.