Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 846: Di chúc của Tư Viễn Hằng



Có khi nào là Tư Viễn Hằng? Thực ra anh không chết, mọi thứ chỉ là để lừa cô?

Đào Anh Thy vội vàng đi lên phía trước, đôi tay đang nắm lấy chiếc khoá túi xách đang run rẩy, cô cầm điện thoại ra, vội nhìn màn hình điện thoại, nhưng không phải số của Tư Viễn Hằng.

Cô thất vọng ngồi xuống mép giường.

Điện thoại vẫn đang reo, Đào Anh Thy ghe máy, khàn giọng nói: “Alo…’

“Chào cô, tôi là luật sư riêng của cậu Viên Hằng, tôi họ Trân” Người đàn ông nọ nói.

Đào Anh Thy ngẩn người ra, không ngờ lại là luật sư của Tư Viễn Hằng: “Ông… ông có chuyện gì sao?”

“Là thế này, cậu Viên Hằng có lời nhắn nhủ rằng tất cả những tài sản cậu ấy sở hữu đều do cô thừa kế, tổng cộng năm mốt tỷ tám trăm triệu đô la”

“Ông nói… gì cơ?” Đào Anh Thy ngẩn ra, nước mắt đọng bên mắt.

“Lần trước, khi cậu ấy bị bắn trúng đã để lại di chúc rồi, thực ra lúc đó tôi từng khuyên cậu ấy, mới trẻ tuổi đã để lại di chúc là không cần thiết nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết, trừ cô ra, cậu ấy không muốn để tiền của mình cho ai hết. Cậu ấy còn nói, đây là lời hứa hồi còn trẻ khi bên nhau. Không ngờ mới chưa được bao lâu…” Luật sư Trần bất lực thở dài.

Lời hứa khi còn ở bên nhau?

“Sau này chúng ta lấy nhau, tiền anh kiếm được cho em hết”

“Cho em hết á?”

“Ừm, để ba trăm trên người anh là được, còn lại để cho em mua khoai nướng ăn”

“Uây!”

Đào Anh Thy khóc không thành tiếng, hai tay ôm đầu, ngón tay nắm chặt tóc, không muốn nghĩ thêm nữa! Cô không muốn nghĩ thêm nữa!

Nhưng càng ngăn cấm thì những kí ức đó lại càng thêm sâu sắc! Đầu cô như sắp nổ tung ra.

Cô đã dùng hết sức để nhịn, nhưng cả người vẫn run lấy bẩy, cô đau khổ hỏi, dường như người đối diện cô là Tư Viễn Hằng: “Tại sao lại làm thế với em? Tại sao… em không cân gì cả, em chỉ cần anh còn sống, tại sao lại tàn nhẫn với em thế?”

Luật sư Trần nghe thế thì không nỡ, không nói chuyện cũng không ngắt máy.

“Rốt cuộc em đã làm gì sai? Tại sao anh lại nhẫn tâm rời xa em thế? Tư Viễn Hằng! Em ghét anh!” Đào Anh Thy khóc đau khổ.

“Cô Anh Thy, hãy giữ gìn sức khoẻ! Cậu Viễn Hằng nhất định không mong cô đau khổ như thế, cậu ấy mong cô sống thật tốt!” Luật sư Trần an ủi, nhưng vô ích.

Đào Anh Thy khóc kiệt sức, người dựa vào đầu giường, mắt đầy nước, cả thế giới run rẩy trong mắt cô: “Luật… luật sư Trân”

“Cô nói đi”

“Có thể… giúp tôi… một việc… giúp tôi khắc…

vài chữ lên bia của anh ấy không…”

“Chữ gì?”

“Vợ: Đào Anh Thy.”

“Được, đợi tôi đi gặp Tư Triều Vũ rồi thì sẽ đi xử lí”

“Cảm ơn”

Ngắt điện thoại xong, Đào Anh Thy năm sụp xuống giường, nước mắt không nhịn được mà rơi.

Tư Viễn Hằng… Tư Viên Hằng… Tư Viễn Hằng…

Tại sao lại đối xử với em như thế? Em thà rằng chuyện anh phản bội là thật! em thà rằng trước giờ anh chưa từng yêu em! Trước giờ em chưa từng quen anh…. Thế thì anh sẽ không chết…

Người giúp việc không rời khỏi phòng khách nửa bước.

Cô ấy nghe thấy tiếng Đào Anh Thy nói chuyện điện thoại, tiếng khóc nhiều hơn tiếng nói, rất đáng thương…

Đang do dự xem có nên gọi điện cho Tư Hải Minh không thì cửa phòng mở ra, Đào Anh Thy đi ra, chẳng buồn ngẩng mặt mà đi thẳng vào phòng tắm.

Đóng cửa cái “rầm”.

Đào Anh Thy mở vòi hoa sen, nước dội từ trên xuống.

Cô rất khó chịu, sắp không thở nổi, cô cần dùng nước để khiến bản thân bình tĩnh.

Nước lạnh đổ lên người, Đào Anh Thy dựa vào tường, từ từ ngồi xuống, ngơ ngẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.