Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 857: Tốt nhất đừng để tôi bắt được



Ra ngoài cổng, cô chặn một chiếc xe taxi, đi lên xe rồi vội giục tài xế: “Đi mau”

Tài xế nhìn kính chiếu hậu một cái, khởi động xe.

Sau khi không nhìn thấy chung cư nữa, Đào Anh Thy mới thở phào một hơi! Thở hổn hển!

Ban nãy suýt nữa thì bị bảo vệ phát hiện ra rồi!

Cô cúi đầu chơi điện thoại, lại tránh đèn đường, trong bóng đêm bao trùm, lại mặc đồ của người giúp việc trong Minh Uyển, tóc cũng đồng bộ, chắc vệ sĩ sẽ không nghĩ nhiều thế đâu!

Nhưng thời gian của cô có hạn, không biết sẽ kéo dài được bao lâu!

Sáu đứa trẻ đang chơi vui vẻ trong sân chơi, Tư Hải Minh ở cách đó không xa, cầm điện thoại lên.

Mở app giám sát ra.

Không nhìn thấy Đào Anh Thy, chỉ nhìn thấy người giúp việc đang đứng ở phòng khách.

Vả lại không phải là người luôn đi theo chăm sóc cô.

Tư Hải Minh lập tức kéo tầm nhìn lên phía trước.

Nhìn thấy lúc sáu giờ, sau khi Đào Anh Thy vào phòng của người giúp việc thì mãi không đi ra, chỉ có người giúp việc đi ra thẳng khỏi phòng.

Sau đó là người giúp việc khác tới.

Tư Hải Minh nhíu mày, con ngươi sắc lẹm lại tua lại một lượt, sau đó dừng lại trên người giúp việc đi ra ngoài!

Nhận ra ngay lập tức!

“Đáng chết!” Tư Hải Minh chửi thê! Cầm lấy điện thoại gào lên: “Đồ vô dụng! Người chạy mất rồi mà các người vẫn không thấy à?”

Người đang đợi vội xông vào phòng vệ sinh, bên trong không có ai. Mà trong phòng cũng không thấy bóng dáng Đào Anh Thy đâu! Nhưng lại phát hiện người giúp việc khác đang hôn mê.

“Bác tài nhanh lên đi!” Đào Anh Thy muốn rời khỏi thành phố ồn ào, đi tới ngoại thành!

Tới lúc đó lại đổi xe!

Cô còn bảo bác tài tránh tầm nhìn của camera trên đường!

Cảm giác như ở đâu cũng có camera vậy!

Những căn chung cư kiểu cũ đều là sự kiểm soát!

Nhìn theo cô mãi không thôi!

Điện thoại trên tay rung lên, là tin nhắn, nội dung tin nhắn khiến Đào Anh Thy sợ xanh mặt!

“Tốt nhất là em đừng để tôi bắt được!”

Sao lại bị phát hiện nhanh thế!

Đào Anh Thy biết bản thân chạy gấp quái Nhưng cô không chạy không được!

Một tuần, cô có bố trí không chút sơ hở như thế nào thì cũng không tránh nổi cảnh bị truy bắt.

Nhưng thời gian này khác với mình tính toán nhiều quá!

Câu nói này của Tư Hải Minh đem theo sự uy hiếp và đáng sợ. Đào Anh Thy hoảng hồn, cả người mềm nhũn.

“Bác tài, đường đi tới ngoại thành có thể tránh được toàn bộ camera không?” Đào Anh Thy hỏi.

Trong thành phố, chắc là cảnh sát giao thông cũng không thạo đường có camera bằng tài xế taxi nhỉ!

“Nếu không có camera thật thì phải đi ra khỏi thành phố về quê thôi! Có phải cô phạm tội gì không đó? Nếu như cô phạm tội thì tôi không kéo theo cô được đâu!” Bác tài cảnh giác.

“Không phải, là… là bạn trai cũ tôi, chia tay rồi mà đòi làm lành, tôi sợ anh ta, nên mới trốn” Đào Anh Thy tìm đại lí do.

“Bạn trai cũ cô là cảnh sát giao thông hả?”

“… Yên tâm đi, không gây rắc rối cho bác đâu!

Mong bác tìm một chỗ không có camera để thả tôi xuống!” Đào Anh Thy nói.

Tư Hải Minh đã phát hiện cô bỏ trốn, chắc chắn sẽ sẽ bảo Chương Vĩtra hết camera trong thành phố. Vậy thì chiếc xe này bị nhắm trúng cũng là chuyện sớm muộn!

Xe dừng lại, Đào Anh Thy vội xuống xe, chạy về hướng hẻo lánh!

Đi loanh quanh trong hẻm, chạy tới một con phố khác, lại tìm một nơi hẻo lánh không có cameral Chạy mãi chạy mãi, cô dừng lại, mệt mỏi dựa vào tường, nước mắt rơi xuống từng giọt! Tinh thần cô rệu rã.

Kể cả thế cô cũng không dám khóc tiếp, nhịn mà lấy điện thoại ra gọi xe!

Không lâu sau, xe đi vào ngõ.

Đào Anh Thy kéo cửa xe, xe đi vào đường lớn, nơi đầy camera! Cô biết, ngồi ở đằng sau không dễ bị nhìn thấy nhưng vẫn thấp thỏm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.