Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 858: Nhờ Võ Ái Nhi giúp



Chưa được bao lâu thì xe dừng.

Đào Anh Thy hỏi: “Sao lại dừng?”

“Đằng trước có chốt kiểm tra. Lạ ghê, có chuyện gì nhỉ? Lại còn kiểm tra từng chiếc, bày trận lớn thế này, chẳng lẽ có tội phạm bỏ trốn?”

Bác tài lẩm bẩm.

Đào Anh Thy ở sau sợ nhũn cả người, dù là trong ánh đèn tối cũng có thể thấy sắc mặt trắng bệch của cô.

Cô nắm chặt điện thoại, đầu óc rối tung.

Tại sao rời khỏi thủ đô lại khó thết Không tiếc dùng người dùng sức để tìm ra cô!!

Đăng trước kiểm tra rất nghiêm, không chỉ tra từng chiếc mà còn mở cửa xe ra kiểm tra, thậm chí là cốp xe!

Đừng nói là Đào Anh Thy ngồi ở đằng sau, kể cả cô trốn dưới gầm xe cũng sẽ bị phát hiện!

Làm thế nào đây?

Cô phải mau chóng nghĩ ra cách, nếu không chỉ có ngồi đợi chết!

Đào Anh Thy nhìn qua kính chắn gió đằng trước, nhìn về đoàn người đang đợi xe để kiểm tra, theo tốc độ cứ ba phút một chiếc, đợi tới cô chắc cân xấp xỉ nửa tiếng nữa. Cô nên tìm người giúp mình! Tìm ai đây? Ở thủ đô, cô không tin được ai thực sự cả! Không ai nguyện giúp cô chống lại Tư Hải Minh đâu!

Đột nhiên, cô nghĩ, nếu không có ai đồng ý giúp cô, nhưng cô có thể giả vờ tạo ra quan hệ “giúp đỡ lân nhau” mài!

Dùng điện thoại của bản thân liên lạc chắc chắn là không ổn!

Cô nhìn quanh, rồi nhìn vào bác tài đang mất kiên nhẫn: “Bác tài, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không? Điện thoại tôi đơ rồi, tôi muốn gọi điện thoại!”

“Được” Bác tài đưa điện thoại cho cô.

Đào Anh Thy tìm số điện thoại Võ Ái Nhi trong điện thoại của người giúp việc.

Vì khi cô rời đi, cô đã lưu số điện thoại đó lại, lúc đó nghĩ là để đề phòng thôi, không ngờ bây giờ lại dùng tới thật!

Số điện thoại của Võ Ái Nhi do cô tiện tay lưu lại trước kia. Võ Ái Nhi đã không lên mạng lâu rồi, đối diện với tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, chắc phải đóng tổ trong nhà rồi!

Điện thoại reo lên, cô quay người, tưởng là đoàn phim tìm mình.

Nghe máy: “Tôi là Võ Ái Nhi”

“Tôi là Đào Anh Thy.”

Võ Ái Nhi trợn mắt: “Đào Anh Thy? Cô còn dám tìm tôi! Chỉ tại cô mà bây giờ tôi không được đóng phim”

“Ừm, tôi tìm cô hỏi sự giúp đỡ”

“Đào Anh Thy, có phải cô lú quá rồi không? Cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô sao? Chuyện dở hơi gì thế?” Võ Ái Nhi vừa nghĩ tới tình cảnh của mình là lại tức giận.

“Bây giờ tôi đang ở trên đường ở kinh đô, bên này đang có chốt kiểm tra xe, cô qua đây giúp tôi làm nhiễu tình hình bên cảnh sát, giúp tôi bỏ chạy”

Võ Ái Nhi bò dậy khỏi giường: “Cho nên, chuyện ba tôi bảo thành phố bắt đầu kiểm tra nghiêm là… là để tìm cô? Ha ha ha ha, chuyện tốt thế á? Đào Anh Thy, cô cũng có ngày này hả? Thế mà tự chui đầu vào rọ? Tôi phải nói chuyện này cho anh Hải Minh, chắc chắn anh ấy sẽ khen tôi!”

“Nếu cô dám nói cho anh ta, tôi sẽ nói chuyện cô ghi âm anh ta ra ngoài!”

“Cô “Nghe không hiểu à? Cô biết tại sao tôi với Tư Hải Minh lại thành ra thế này không? Chỉ vì chuyện cô ghi âm! Người gây rối quan hệ của tôi và anh ta. Cô nói xem nếu như Tư Hải Minh chuyện này do cô làm thì anh ta có lột da cô ra không?”

“…Đào Anh Thy, cô dám uy hiếp tôi?” Võ Ái Nhi tức vô cùng.

“Cho cô hai mươi phút. Tới hay không tự cô quyết định! Nếu tôi bị lỡ giờ vì cô, bị anh ta bắt được, chuyện ghi âm tôi sẽ nói ra!” Đào Anh Thy không thừa lời với cô ta, thời gian không đợi người: “Tôi đợi cô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.