Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 866: Bị bắt được



Vệ sĩ cất tấm ảnh đi, nhấc chân đạp bàn, bình một tiếng, chiếc bàn bay thẳng ra ngoài đường, chén rượu bình rượu đập vào mặt đường vỡ tung!

Mấy tên nhóc tuổi trẻ bồng bột, tức giận đứng lên, chỉ vào mặt mấy tên vệ sĩ: “Mẹ nó chứ, biết bọn tao là ai không? Ở thị trấn này, ai không biết bọn tao là cầm trùm? Dám chọc vào bọng tao, đừng hòng ra khỏi thị trấn này!”

Một trong những tên vệ sĩ phớt lờ đi, đi ra một phía gọi điện: “Cậu Hải Minh, ở đây có manh mối…

Anh ta nói xong câu đó, quay đầu, những tên cầm trùm ban nấy giờ đang bị vài vệ sĩ còn lại đánh ngã ra đất, có tên quỳ, có tên bò, tên nào cũng rên rỉ.

Thậm chí không có cơ hội phản kháng!

Thậm chí sắc mặt sợ hãi!

Còn chưa kịp xuất chiêu mà đã bò ra thế rồi, một chiêu đã đủ đe doạ, thắng thua rõ ràng.

Rất nhanh, xe của Tư Hải Minh đã xuất hiện, anh bước ra đi tới trước mặt bọn chúng, nhìn từ cao xuống, khí thế bức người Khí thế này đáng sợ quá, như ma quỷ vậy!

“Tôi biết! Ở nhà nó! Nó bảo nó nhặt được một người phụ nữ!”

Lưu Mão bị anh em chỉ mặt thì không dám tin! Thế mà hẳn lại bị bán đứng!

Đào Anh Thy vốn đang nằm trên giường định nghỉ ngơi một chút, thực ra cô cũng không dám ngủ sâu!

Cô không sợ Lưu Mão về sẽ làm gì mình, chỉ là nơi này lạ với cô.

Vả lại không biết Tư Hải Minh có tìm tới không…

Theo như logic thì Tư Hải Minh sẽ không tìm được.

Nhưng cô vẫn căng thẳng bất an…

Nằm một lúc, thấy không yên tâm, cô dậy chặn bàn ở cửa, lại lấy con dao đặt dưới gối rồi mới ngủ hẳn.

Trước khi ngủ, cô nghĩ chỉ ngủ chút thôi, cô còn cố ý đặt báo thức là hai giờ sau Sau khi tỉnh thì sẽ đi!

Báo thức kêu lên, cô hoảng hồn bật dậy, tay rút dao ra khỏi gối theo bản năng.

Trong phòng không có ai, bàn và ghế trước cửa vẫn ổn!

Hoá ra là báo thức, thần kinh đang cương cứng mới thả lỏng.

Tắt báo thức đi, vẫn chưa đến bốn giờ.

Bên ngoài, trời vẫn tốt.

Nhưng cô không thể ở đây thêm nữa!

Rời giường, rửa qua mặt trước vòi nước.

Nhìn khuôn mặt mình trong gương, ngoài sự mệt mỏi buồn ngủ ra thì mọi thứ vẫn ổn.

Đợi ra ngoài, cô lập tức gọi xe rời đi, chỉ cần ra khỏi thành phố là an toàn rồi..

Đào Anh Thy kéo bàn ghế ra, nghĩ mình làm thế có quá đáng không? Nếu như lm về ngủ thì thế nào?

Được thôi, cô cố ý đấy!

Trước khi đi, Đào Anh Thy cầm lấy giấy viết một câu: “Đây là số của tôi, cậu hãy gửi số thẻ cho tôi, tôi chuyển tiền cho cậu! Cảm ơn đã giữ tôi!”

Viết xong, Đào Anh Thy ra khỏi cửa, cài cửa lại rồi đi ra khỏi chung cư!

Chưa đi được mấy bước, Đào Anh Thy đã thấy không khí không đúng lắm, Cô đi chậm lại, ánh mắt căng thẳng nhìn bên ngoài, dưới chiếc cây ngoài chung cư, ánh sáng tối tăm đang giương nanh múa vuốt, như ma quỷ!

Tim cô đập loạn nhịp, sao cảm giác này quen thuộc thế…

Hay là tự cô doạ mình thôi…

Tuy nghĩ thế, nhưng Đào Anh Thy vẫn co chân chạy!

Vừa chạy được mấy bước, phía trước đã có vệ sĩ đứng ra chặn đường cô, khiến cô vội dừng lại!

Là… là vệ sĩ của Tư Hải Minh..

Mặt Đào Anh Thy trắng bệch, hơi thở gấp.

gáp, người lùi về sau…

“Không phải tôi từng nói, tốt nhất đừng để tôi bắt được sao?” Đằng sau vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, xuyên qua màn đêm, ập tới lưng cô, khiến cô cứng đờ ở đó, không thể động đậy!

Đào Anh Thy nhìn thẳng, cả người run rẩy!

Cô hoàn toàn không hiểu, tại sao Tư Hải Minh lại tìm thấy mình trong thời gian ngắn thế?

“Sao không chạy nữa? Hả?” Tiếng bước chân của Tư Hải Minh gần hơn, bước chân nhã nhặn của một dã thú, lại nguy hiểm vô cùng!

Đào Anh Thy bừng tỉnh, dùng hết sức lực của bản thân, quay người chạy tới con đường bên cạnh! Chỉ cần có một tia hi vọng thôi, cô cũng sẽ không từ bỏ!

Nhưng trong mắt Tư Hải Minh, cô chỉ là đang giãy chết mà thôi!

Vừa chạy được vài bước, vệ sĩ lại xuất hiện!

Trước sau phải trái đều có vệ sĩ ngăn lại, cô mọc cánh cũng khó thoát được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.