Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 879: Sống không bằng chết



“Có lẽ tôi sống vốn là dư thừa…”

“Cô tuyệt đối không được nghĩ như vậy!” Hạ Khiết Mai nói: “Sự tôn tại của mỗi người đều có giá trị riêng.’

Ánh mắt Đào Anh Thy trở nên mờ mịt, nói: “Lúc mười mấy tuổi tôi cũng cho là như vậy. Bị Đào Hải Trạch đánh, tôi đau đớn, khó chịu, tôi tưởng răng đó là bình thường, dù sao trẻ con trong thôn của tôi đều bị ba mẹ đánh.

Có một ngày, tôi nhìn thấy đám trẻ từng bị đánh đòn lại được ba mẹ che chở, đó là tình thân ấm áp đó tôi chưa từng có. Khi ấy mới giật mình nhận ra bản thân là một người dư thừa, không được quan tâm…

Cho dù sau này lớn lên, dựa vào sự cố gắng, tích cực lạc quan liên thấy hạnh phúc, nhưng bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình là kẻ thừa thãi, cũng không biết giá trị của mình là gì…

Khi còn bé bị bạo hành, trưởng thành lại tiếp tục bị Tư Hải Minh hành hạ, ha ha…”

“Sao lại không có giá trị chứ? Nếu cô nói mình không có giá trị, người bên cạnh sẽ thích cô sao?

Tôi rất thích cô! Cho dù là Tư Hải Minh, anh ấy cũng thích cô, nếu không quanh người anh ấy sẽ không thiếu phụ nữ, cô thấy đúng không? Nói cho cùng, nếu không có chuyện xảy ra với Tư Viễn Hằng, hai người sẽ không trở thành như bây giờ.”

Hạ Khiết Mai nói: “Tôi không có nói tốt cho anh ấy, mà là hi vọng cô đối xử tốt với bản thân một chút.

Cô còn có sáu đứa nhỏ, bọn chúng đã bao lâu không được gặp cô rôi? Cô không nghĩ rằng sau một thời gian dài như vậy không gặp, bọn trẻ sẽ ngày ngày khóc lóc tìm mẹ sao? Cô quên là trước khi Tư Hải Minh xuất hiện, bên cạnh đám trẻ chỉ có mình mẹ chúng thôi ư…”

Sống mũi Đào Anh Thy cay cay, cô cố nén nước mắt.

Hạ Khiết Mai lại nói: ‘Hùa theo Tư Hải Minh, cuối cùng mọi việc sẽ có cách giải quyết, dù sao còn tốt hơn so với việc bây giờ cứ làm cho bản thân chồng chất vết thương”

“Chẳng lẽ bắt tôi sống như trước đây, một mực ở bên cạnh anh ta sao? Con là con, tôi là tôi, cho dù không có tôi, anh ta cũng sẽ không đối xử tệ với bọn trẻ.” Đào Anh Thy nghẹn ngào nói.

Hạ Khiết Mai thở dài: “Nói tóm lại là trong lòng Tư Hải Minh có bóng ma…

“Anh ta có bóng ma tâm lý thì tới tra tấn tôi sao? Chuyện đâu có liên quan tới tôi chứ?” Đào Anh Thy thống hận hỏi: “Anh ta còn cảm thấy tôi có lòng tham không đáy, đã vậy thì vì sao còn nắm lấy tôi không buông? Thả tôi đi xa là được, không phải sao?”

“Tôi biết. Nhưng là bác sĩ, việc đầu tiên tôi nghĩ tới chính là sức khỏe của cô, dựa vào chấp.

niệm của Tư Hải Minh, anh ấy sẽ không thả cô, cô thật sự muốn tiếp tục sống những ngày tháng sống không bằng chết à?”

Đào Anh Thy tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Sống thì dễ, mà chết cũng dễ, chỉ có sống không bằng chết mới đau thấu tim gan.

Cô cũng không biết nên làm gì! Vốn là không đấu lại một kẻ ma quỷ như Tư Hải Minh!

Ngay cả Hạ Khiết Mai cũng nhìn ra Tư Hải Minh sẽ không buông tha cô, cuộc sống của cô sẽ tiếp tục là những chuỗi ngày sống không bằng chết.

Nhưng Hạ Khiết Mai không giúp cô thì không ai giúp được cô cả…

“Ngủ một lát đi, tỉnh dậy, nghĩ thông rồi sẽ ổn thôi” Hạ Khiến Mai an ủi cô.

Đào Anh Thy nhắm mắt lại, người tỉnh thì dễ, nhưng nghĩ thế nào mới thông?

Cô và Tư Hải Minh mãi mãi cũng không thể trở lại như lúc ban đầu. Cô cũng sẽ không ngốc nghếch làm đồ chơi của anh ta nữa…

Không bao lâu, Đào Anh Thy đã ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, kim truyền nước trên tay đã lấy đi.

Hạ Khiết Mai không còn ở trong phòng, chỉ có Tư Hải Minh đang ngồi trên ghế sô pha, một tay chống đố trán, mắt nhắm lại, không biết anh ngồi đây từ lúc nào…

Đối với Đào Anh Thy, cô tình nguyện nhìn thấy Hạ Khiết Mai chứ không muốn là Tư Hải Minh…

Anh ta chính là ma quỷ!

Đào Anh Thy chống đỡ cơ thể ngồi dậy, vén chăn xuống giường.

Chân chạm xuống đất, thử đứng dậy, ai ngờ thấy váng đầu, trước mắt biến thành màu đen, cơ thể lung lay muốn ngã xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.