Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 881



“Viện trưởng Mai không cảm thấy tôi xui xẻo à?”

“Cô ngẫm lại mà xem, lần đầu tiên Tư Hải Minh để ý tới một người phụ nữ, thế mà người ta lại bài xích anh ấy, trong lòng có phải cảm thấy rất thất bại không? Nghĩ đến việc đường đường là vua của thủ đô có quyền có thể như vậy mà lại thất bại, cũng rất thú vị.” Hạ Khiết Mai hạ giọng nói.

Lời này không thể để cho Tư Hải Minh nghe thấy được, nếu không cô sẽ phải bò ra ngoài. Có lẽ là sự thật, nhưng Đào Anh Thy không cười nổi.

Cô xui xẻo cỡ nào mới bị loại người như Tư Hải Minh để mắt tới trong thế giới bao la rộng lớn này…

Suy cho cùng, cũng là lỗi của mình, chạy tới quán bar uống rượu, gặp được Tư Hải Minh, một đêm duyên phận coi như xong đi, lại còn mang thai sáu đứa nhỏ, điều này hoàn toàn là chặn mọi đường lui của cô, không cho cô có cơ hội đổi ý…

Truyền xong chai nước, kiểm tra thấy Đào Anh Thy không có vấn đề gì, Hạ Khiết Mai mới rời đi.

Chai nước thuốc này cần truyền trong ba ngày. Cơm trưa là người giúp việc mang tới cho cô ăn.

Sau buổi sáng, Tư Hải Minh đi rồi liền không quay

Đào Anh Thy không muốn nhìn thấy anh ta.

Chiều, Đào Anh Thy đang ngủ trưa.

Cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người màu đen lặng lẽ đi tới

Người nằm trên giường đang say giấc nồng, giống như trẻ nhỏ không có chút phòng bị nào.

Tư Hải Minh đứng lặng ở mép giường nhìn cô, hồi lâu mà vẫn không thấy tỉnh.

Lúc Đào Anh Thy tỉnh lại, thấy trên ghế sô pha đặt chiếc ba lô của mình.

Ngày đó cô chạy trốn, không mang theo bất cứ thứ đồ gì, giả dạng làm người giúp việc thì sao có thể đeo ba lô, túi xách được? Đề phòng điện thoại có định vị nên cô cũng không cầm.

Sau đó thì không thấy nữa.

Không cần nghĩ cũng biết là do Tư Hải Minh ra lai. lệnh lấy đi.

Cô ở chỗ này, không có điện thoại, không có ti vi, giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy.

Cô tin rằng, chỉ cần Tư Hải Minh muốn, ngăn cách cũng không có gì khó khăn…

Khi Đào Anh Thy chuẩn bị rời giường, cô giúp việc đứng ngoài cửa kính thủy tinh liền vội vàng tới đỡ cô: “Cô muốn đi vệ sinh sao?” “Không cần, tôi có thể tự đi.” Đào Anh Thy từ chối sự giúp đỡ của cô ấy.

Bây giờ cô đã đỡ hơn nhiều rồi, không cần phải như vậy.

Nhưng người giúp việc vẫn không rời một tấc đi bên cạnh, sợ cô xảy ra sơ xuất gì. “Cô ra ngoài đi.” Đào Anh Thy ngồi xuống ghế sô pha.

Cô giúp việc do dự một chút, cuối cùng vẫn cúi đầu đi ra ngoài.

Đào Anh Thy mở ba lô ra.

Điện thoại nằm lằng lặng bên trong, đã tắt máy.

Cô mở lên, vẫn còn pin.

Rõ ràng là có người tắt đi.

Sau khi mở lên, có mấy cuộc là Lâm Anh gọi cho cô, có số điện thoại di động, có số điện thoại nhà.

Đài truyền hình và chỗ cô đi gần đều gọi cho cô. Đào Anh Thy chưa hồi phục tâm tư, đối với cô mà nói thì đã không có cách nào trở lại đài truyền hình rồi.

MC có thể tìm lại.

Đài truyền hình dưới chướng tập đoàn Vương Tân nên càng không sợ.

Đào Anh Thy lướt xem nhật ký cuộc gọi, phát hiện còn có một số lạ.

Tưởng rằng Lưu Mão gọi điện thoại cho cô yêu cầu trả thù lao.

Cô gọi lại, điện thoại vang lên hai tiếng thì được kết nối: “Lưu Mão?”

Đáp lại cô là một giọng cười trầm thấp khe khẽ: “Cô đang gọi ai?”

Đào Anh Thy sững sờ, giọng nói này… Không ngờ lại là Cố Mạnh? Bởi vì cô và Cố Mạnh đã kết thúc việc hợp tác, bây giờ lại gọi điện thoại cho cô làm gì? Điều này không cần thiết mà? “Tôi muốn biết một việc, nghĩ là cô sẽ tương đối cảm thấy hứng thú.”

Đào Anh Thy tò mò, còn có việc khiến cô cảm thấy hứng thú à? Bây giờ cô đã trái qua những ngày sống không bằng chết, còn suýt nữa rơi xuống biến, cho nên khó có thể tưởng tượng ra “chuyện” mà Cố Mạnh nói là gì…

“Trước kia Đào Hải Trạch ra tay với người bên cạnh cô, là do Liêu Ninh đưa ra chủ ý, bao gồm cả việc Tư Viễn Hằng chết đi.”

Đào Anh Thy chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, hơi thở trở nên gấp gáp, hỏi lại: “Anh… anh nói gi? Sao anh biết? Anh không lừa tôi đấy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.