Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 889: Giết người



Bà ta không để ý tới, anh chàng đẹp trai bên cạnh nói vài câu rồi quay người rời đi.

Liêu Ninh có hơi say, nhìn ly rượu trong tay cực kỳ buồn phiền.

Trải qua cuộc sống sung sướng của bà chủ nhà giàu, không cần ngoắc cũng có trai đẹp đưa tới cửa.

Cảm giác cực kỳ thành công.

Có vật chất xa xỉ cung cấp cho bà ta hưởng thụ, nhưng bà ta không có việc gì phải phiền não sao?

Cố gắng giành được đàn ông trong tay người phụ nữ kia, không tiếc mẹ quý nhờ con mà vào được nhà giàu, kết quả thì sao? Con lại là của đàn ông bên ngoài, bây giờ còn bị uy hiếp?

Bà ta nên sớm kết liễu Tư Triều Vũ.

Trong bệnh viện có cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ qua…

Còn Tư Lệnh Sơn yêu bà ta sao? Chưa chắc, nhưng có quan hệ gì? Bà ta vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận của ông tai Cái này là đủ rồi!

Liêu Ninh uống say, gục trên quầy bar.

Nhân viên ở quầy bar vừa định đánh thức, thì một người phụ nữ đeo khẩu trang đi tới, trả tiền: “Phiên cho một gian phòng, đưa bà ấy vào đó.”

Trong một căn phòng ở quán bar.

Nhân viên phục vụ đưa Liêu Ninh vào trong.

Cửa đóng lại, người phụ nữ kia đứng đó, nhìn Liêu Ninh nằm trên giường. Người này không ai khác chính là Đào Anh Thy.

“Vì sao bà lại muốn hại chết người bên cạnh tôi?” Đào Anh Thy hỏi: “Vì sao không buông tha cho tôi? Có phải thấy tôi càng đau khổ thì bà càng vui vẻ đúng không?”

Liêu Ninh say khướt trên giường muốn đứng dậy đi nôn.

Xuống giường, còn chưa đi được hai bước đã ngã trên đất, nghiêng đầu bắt đầu nôn mửa.

Ánh mắt Đào Anh Thy tràn đầy hận ý, tiến lên một bước đá vào ngực Liêu Ninh, để bà ta nằm ngang ra.

Liêu Ninh lại nôn lần nữa, thứ phun ra bị đảo ngược trở về, ngăn ở cổ họng, dạ dày lại cuộn lên, trong miệng ngày càng nhiều, thậm chí còn bị tắc trong khí quản.

“Khụ… khụ… khụ…” Hô hấp của Liêu Ninh bắt đầu trở nên khó khăn, cơ thể có chút run rẩy, mặt cũng đỏ lên.

Chỉ cần mấy phút nữa, Liêu Ninh sẽ bị thứ mình nôn ra làm cho ngạt thở.

Đào Anh Thy nhìn Liêu Ninh đang gần như hấp hối, trong đầu cô rất rối bời, có lẽ ngay cả cô cũng không biết bản thân muốn làm gì.

Dần dần, bàn chân giẫm lên ngực Liêu Ninh như mềm nhũn, cũng bắt đầu run lên.

Hận ý trong lòng Đào Anh Thy liên tục dâng trào, nhưng mà loại chuyện như giết người này, cô thật sự chưa từng nghĩ tới, càng không muốn để Liêu Ninh làm bẩn tay mình!

Mang theo thống hận, chân giẫm trên ngực rời đi, dùng sức đạp một cái.

Liêu Ninh bị đạp lăn, bắt đầu nôn ra, không còn thứ gì chặn lại, hô hấp bắt đầu bình thường, nằm sấp không ngừng ho khan…

“Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ! Khụ khụ khu…”

Đang ho khan thì nước lạnh từ đâu dội tới mặt, khiến Liêu Ninh giật mình tỉnh lại.

Lúc bà ta ngồi dậy, thấy được Đào Anh Thy đang ngồi cạnh mép giường, trên tay cầm cốc nước, gương mặt lạnh lùng.

Chuyện vừa xảy ra khiến cho bà ta phát sợ, mặc dù chỉ say rượu nhưng không có nghĩa là bà ta không có ấn tượng…

“Gỗ: “Để cho bà chết như vậy thì có lợi cho bà quá!” Đào Anh Thy lạnh lùng nói.

“Cô bị bệnh à? Tôi đắc tội gì với cô? Cô đúng là giống Tư Triều Vũ, không phân trắng đen, giống như chó cắn bừa vậy! Cho dù tôi không phải là mẹ ruột của cô nhưng cũng từng nuôi cô! Người †a nuôi chó còn được báo ơn đấy!” Liêu Ninh cực kỳ tức giận nói.

Đào Anh Thy cũng đã quen với việc Liêu Ninh không biết xấu hổ rồi, cho nên không ngạc nhiên với bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng của bà ta!

“Dù sao tôi là một con chó mà bà nuôi, cũng nên có một tia đồng cảm chứ nhỉ? Cho dù không đồng cảm, ít nhất cũng không nên đuổi cùng giết tận?” Đào Anh Thy chất vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.