Nhìn thời gian, Chương Vĩ muốn gọi điện thoại, cuối cùng vẫn quyết định tự mình tới Minh Uyển.
Đến Minh Uyển, Bào Điển tự mình ra đón: “Trợ lý Vĩ, có chuyện gì mà gấp như vậy?”
“Ngài Hải Minh đã ngủ chưa?”
“Còn chưa, đang ở trong hầm rượu…’ Bào Điển lo lắng nói.
Chương Vĩ đi tới hâm rượu, người bên trong đang ngồi trên ghế sô pha, lười biếng dựa vào thành ghế, mắt đen nhìn chằm chằm vào cái ly rỗng, giống như bên trên có Đào Anh Thy vậy.
“Ngài Hải Minh?” Chương Vĩ đứng trước bàn lên tiếng.
Tư Hải Minh ngước mắt, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì mà tới lúc này thế?”
“Chuyện của Liêu Ninh và Tư Triều Vũ đã bị lộ, đưa lên trên mạng rồi!” Chương Vĩ chân chừ một lúc rôi nói: “Đến từ điện thoại của Đào Anh Thy”
Cơ thể Tư Hải Minh chấn động một cái, ngồi thẳng dậy, ánh mắt thâm trầm như chim ưng.
Chương Vĩ mở máy tính trong tay ra, đưa cho Tư Hải Minh.
Ánh mắt Tư Hải Minh rơi vào từng tiêu đề của bản tin, ngoại tình, cắm sừng, không phải con ruột, từ ngữ đều kích thích mắt người nhìn.
“Sao cô ây lại biết việc này? Phát hiện ở Minh Uyển sao?” Chương Vĩ nhớ rõ phần tài liệu kia đã bị Tư Hải Minh lấy đi rồi, không có trong văn phòng thì sẽ ở Minh Uyển.
Mà Đào Anh Thy thường xuyên ra vào Minh Uyển, vô tình thấy cũng không có gì là lạ…
Chỉ là không ngờ, chuyện mà Tư Hải Minh do dự, lại bị để lộ ra ngoài ánh sáng thế này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao quan hệ của Đào Anh Thy và Liêu Ninh cũng không đến mức tuyệt tình như vậy?
Khiến cho người ta nghỉ ngờ còn có chuyện gì không muốn cho ai biết bên trong!
Những tài liệu kia đặt ở phòng làm việc, lần bọn trẻ bày loạn trong phòng đó là do Đào Anh Thy dọn dẹp…
Vì sao cô lại muốn để lộ việc này ra ngoài ánh sáng…
Trong đêm, Tư Lệnh Sơn còn chưa biết việc này.
Sáng hôm sau, Liêu Ninh giống như người vợ hiền thắt cà vạt cho Tư Lệnh Sơn.
Trên trán còn đeo băng gạc.
“Tôi tự làm là được, bà nghỉ ngơi nhiều một chút.” Tư Lệnh Sơn nói.
“Tôi không sao, chỉ bị xước một chút thôi. Bác sĩ cũng nói vết thương không sâu”
“Bà bất cẩn quá”
“Còn không phải vì nhớ ông à, để lại tôi ở nhà một mình”
“Thời gian này bận rộn, xong xuôi tôi sẽ ở bên bà nhiều hơn” Tư Lệnh Sơn nói.
“Được rồi, lời này ông đã nói bao nhiêu năm rồi? Không trông chờ gì cả, chỉ mong ông mạnh khỏe an khang là tôi hạnh phúc rồi.” Liêu Ninh đồng cảm nói.
Tư Lệnh Sơn dịu dàng nắm lấy bàn tay của bà †a: “Lần này là thật”
Liêu Ninh cười: “Vậy thì tôi chờ đấy”
Lúc này bên ngoài truyên tới âm thanh ầm ĩ, Tư Lệnh Sơn nói: “Chuyện gì thế?”
“Tôi cũng không biết…” Liêu Ninh cũng nghe thấy.
“Đi xuống xem một chút.”
Đi xuống mới phát hiện ngoài của có rất nhiều người, trên tay đều là máy ảnh, máy ghi âm, chen chúc nhau như muốn phá nát cổng lớn.
Người giúp việc hoang mang chạy vào, Liêu Ninh dữ dăn nói: ‘Chuyện gì mà ầm ï thế? Các người làm gì đấy, còn không đuổi người đi?”
“Tôi… ông chủ… bên ngoài… bên ngoài đều là phóng viên” Người giúp việc bối rối nói.
“Phóng viên?” Tư Lệnh Sơn kỳ quái hỏi: “Phóng viên chạy tới đây làm gì?”
“Tôi…” Người giúp việc nhìn ánh mắt của Liêu Ninh thì nhanh chóng chuồn đi.
Tư Lệnh Sơn cảm thấy không thích hợp, liền đi ra ngoài.
Ra đến ngoài, đám phóng viên bị chặn lại ngoài của nhìn thấy ông ta thì càng kích động, còn chưa chờ Tư Lệnh Sơn mở lời, đã nghe thấy một phóng viên hỏi…