“Xin hỏi chuyện tung lên mạng là thật sao? Vợ của ông phá hoại gia đình ông, làm kẻ thứ ba được làm chính?”
“Tiểu tam này còn xảy ra quan hệ với em trai ông, còn sinh được một đứa con. Xin hỏi ông có biết việc này không?”
“Xin hỏi ông và con của ông có làm giám định thân phận ba con chưa?”
“Xin hỏi ông có hối hận khi cưới tiểu tam không?”
Sắc mặt Tư Hải Minh cực kỳ khó coi, mọi người đang nói cái gì vậy?
Mà Liêu Ninh đứng sau lưng ông ta bị dọa cho vẻ mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn lùi vê phía sau.
Ai… ai nói? Tư Triều Vũ đưa chuyện này lên mạng sao? Ông ta điên rồi à? Làm sao bây giờ?
Từng vấn đề sắc bén dọa Liêu Ninh đến hồn phi phách tán!
“Vị tiểu tam đứng sau lưng ông kia có thể nói hai câu không?”
“Đã phá hoại gia đình của người khác, còn cắm sừng chồng mình, xin hỏi bà có biết mặt dày vô sỉ là như thế nào không?”
“Bà yêu chông mình hay yêu tiên của chông mình?”
“Làm mẹ, hành vi của bà thế này sẽ khiến cho con cái trưởng thành rồi nghĩ gì chứ?”
“Tiểu tam, có thể nói hai câu không?”
Liêu Ninh nào dám ra ngoài nói chuyện, bà ta thở dốc, tinh thần hoảng hốt.
Tư Lệnh Sơn quay đầu nhìn Liêu Ninh, một hồi lâu sau Liêu Ninh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ông đừng nghe bọn họ nói bậy! Các người còn đứng đấy làm gì? Đuổi hết những tên vô lương này đi! Nhanh lên, có nghe không?”
Sau đó liền kéo Tư Lệnh Sơn vào.
Vừa mới vào nhà, Tư Lệnh Sơn liền hất tay bà ta ra.
Trên mặt Liêu Ninh nở nụ cười miễn cưỡng, hỏi: “Ông tin lời đám người ngoài kia à? Sao mà được chứ? Quá không hợp lý mà! Tối nay tôi sẽ tìm luật sư, tôi muốn báo cảnh sát, không biết ai lại đi bịa chuyện phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.”
Tư Lệnh Sơn không nói câu gì, lấy điện thoại ra xem tin tức.
Lập tức thấy bản thân bị chỉ mặt gọi tên, ngoại tình, bị cắm sừng, nuôi con hộ người khác nhiều năm…
Tư Lệnh Sơn nắm chặt điện thoại, vẻ mặt khó coi, đứng im nhìn chằm chằm tin tức bên trong, dường như muốn tìm ra thứ gì đó.
Liêu Ninh không đọc tin tức, mà bây giờ cũng không dám nhìn, chỉ quan sát sắc mặt của Tư Lệnh Sơn, còn cả lời nói bên ngoài của phóng viên, liền đoán được cảnh tượng trong giới truyền thông thế nào rồi!
Bà ta vẫn còn cố giãy chết: “Lệnh Sơn, ông không được tin lời nói không có căn cứ đó! Tôi và chú sao có thể có gì chứ? Tư Thái Lâm là con ruột của ông, đây tuyệt đối là đúng không sai! Lệnh Sơn, ông phải tin tôi…”
Tư Lệnh Sơn ngước mắt, nhìn bà ta: “Ý của bà là, tin trên mạng đều là giả?”
“Đương nhiên!”
“Vì sao lại có người viết ra loại tin này?”
“Tôi không biết! Nhất định là có người cố ý châm ngòi mối quan hệ của chúng ta, mới có thể làm như vậy! Là… là do bên ngoài ghen ghét!”
“Ghen ghét cái gì?” Tư Lệnh Sơn hỏi.
“Có lẽ… ghen ghét gia đình chúng ta quá hạnh phúc…” Liêu Ninh vắt hết óc ra tìm cho mình một lý do.
Tư Lệnh Sơn nói: “Tôi chưa từng nghỉ ngờ bà.”
“Tôi biết tôi biết, tôi yêu ông như vậy, cũng sẽ không lừa gạt ông.”
“Tôi hỏi lại một lần nữa, bà và Tư Triều Vũ có làm chuyện gì phản bội tôi không?”
“Tôi thề với trời, tôi không có!” Liêu Ninh giơ một tay lên, cam đoan.
Tư Lệnh Sơn không nói gì, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Liêu Ninh, trong nháy mắt đó, ông ta lại nói: “Tôi đến công ty.”
“Ừm, về sớm một chút, tôi chờ ông” Liêu Ninh đích thân đưa ông ta ra ngoài.