Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 894: Bắt quả tang



“Tư Hải Minh, anh còn quản được trái tim tôi chắc?”

“Em cứ xem tôi có thể hay không?”

“Ưm ưm ưm” Miệng nhỏ của cô lại bị anh mạnh mẽ chiếm cứ, tỉnh táo lại thì liền đẩy anh ra, nhưng hay tay bị tóm lại, mạnh mẽ ép lên đỉnh đầu, cả người cô bị ép vào tường không thể động đậy, mặc cho anh chiếm đoạt.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tư Hải Minh vẫn chưa buông cô ra.

“Anh… anh không phải người…” Hai mắt Đào Anh Thy rưng rưng, thở hồng hộc mắng!

Lòng bàn tay thô ráp của Tư Hải Minh lướt qua bờ môi non mêm của cô, nhắm mắt lại: “Gọi bữa sáng cho em, ngoan ngoãn ăn một chút, nếu không, anh sẽ cho em biết thế nào là dáng vẻ không phải người.”

Nói xong liên rời khỏi người cô, mở cửa đi.

Đào Anh Thy lúc này mới được thả lỏng, hai chân như nhũn ra.

Người bên ngoài tiến vào, mang bữa sáng đặt lên bàn.

Cô không muốn ăn đồ ăn của anh, nhưng mà Tư Hải Minh đã sớm nhìn thấu cô cho nên mới đưa ra lời uy hiếp kia.

Camera giám sát vẫn còn, anh vẫn sẽ có thể theo dõi được cô có ăn hết bữa sáng hay không.

Mắt cô nóng lên, khẽ khép hờ mi mắt lại, lại cảm thấy dư thừa, cô khóc hay không khóc còn phải lo ai sẽ nhìn, ai sẽ thương tiếc chứ…

Biệt thự nhà họ Tư, Liêu Ninh ngồi trong phòng đến trưa cũng không đi ra.

Người hầu đến gọi bà ta ăn cơm, bà ta cũng không để ý tới.

Không bao lâu sau, lại có người gõ cửa.

“Tôi đã nói không ăn, không nghe thấy à?”

Liêu Ninh nổi giận nói.

Cửa đẩy ra, Tư Triều Vũ chuồn vào, sau đó đóng cửa lại.

Liêu Ninh bị dọa sợ: “Ông… ai bảo ông tới! Cút ngay cho tôi!”

“Không phải bà gọi điện thoại cho tôi à?”

Liêu Ninh nghĩ tới chuyện kia liền cho ông ta một bạt tai, Tư Triều Vũ ôm mặt, không thể tin nổi nói: “Bà dám đánh tôi?”

“Tại sao tôi không dám đánh ông? Nhìn việc tốt mà ông làm đi! Rốt cuộc ông có nghe lời tôi không? Làm loạn đến nỗi mọi người xung quanh đều biết!”

“Bà nói tin trên mạng à? Không phải do tôi làm! Với cả cũng không có bằng chứng, bà lo cái gì”

Liêu Ninh không tin lời ông ta, phẫn nộ nói: “Nếu có chứng cứ, tôi còn có thể ngồi ở đây chắc? Ông chắc chắn không có chứng cứ sao?

Vậy Thái Lâm thì tính là cái gì?”

“Bị nghi ngờ rồi à?”

“Ông ta ngược lại tin tưởng tôi.”

“Vẫn là bà lợi hại!” Tư Triều Vũ nhìn quanh cả phòng, ngồi lên trên giường: “Cái giường này rất êm..: “Mắc mớ gì tới ông, ông lập tức cút cho tôi…”

Liêu Ninh còn chưa nói xong đã bị Tư Triêu Vũ ôm chặt lấy, đè ở trên giường.

“Tư Triều Vũ, ông làm cái gì đấy?” Liêu Ninh luống cuống, lập tức đẩy ông ta ra.

“Tôi đã tới rồi, không thể về tay không được!

Yên tâm, anh ấy tới công ty, mà tôi vào phòng thì sao? Người giúp việc cũng không biết chúng ta đang làm gì.”

“Tư Triều Vũ”

Liêu Ninh tức giận đến ngực thở phập phồng, vốn đang giãy dụa, lại thôi, càng náo thì động tĩnh sẽ chỉ càng lớn!

Trong đầu bà ta đang nghĩ cách, bà ta tuyệt đối sẽ không để cho Tư Triều Vũ sống lâu đâu.

Cho dù Tư Lệnh Sơn lựa chọn tin tưởng bà ta, trong lúc mấu chốt thế này, Tư Triều Vũ lại còn dám tới khiêu khích, đây không phải to gan, mà là không có đầu óc.

Ngay khi quần áo hai người đang không chỉnh tê, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.

Người trên giường giật nảy mình, cuống quít đứng dậy.

Khi thấy người tới là Tư Lệnh Sơn, Tư Triều Vũ sợ đến mức lăn xuống đất.

Liêu Ninh thì sắc mặt trắng bệch, cả người ngây dại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.