Cũng may bà ta phản ứng kịp, khóc lóc sướt mướt: “Lệnh Sơn, cuối cùng ông cũng về rồi, tôi suýt thì bị… suýt thì bị tên cầm thú này làm hại…”
Tư Triều Vũ cuống quít giải thích: “Không phải như vậy không phải, anh nghe em giải thích, đây là hiểu lâm…”
Còn chưa nói xong, Tư Lệnh Sơn đã đấm cho Tư Triều Vũ một cái xây xẩm mặt mày.
Sắc mặt Tư Lệnh Sơn tái xang, giận không kiêm được: “Hai người… hai người thế mà…”
Liêu Ninh vội vã xuống giường: “Ông xã, không phải lỗi của tôi, là do ông ta chay tới đây, cưỡng ép tôi, tôi không phản kháng được nên mới…
“Cút!” Tư Lệnh Sơn dùng sức hất tay ra.
“A!” Liêu Ninh té ngã trên đất.
Tư Triều Vũ nghe Liêu Ninh nói mình cưỡng ép bà ta, trong lòng liên khó chịu: “Liêu Ninh, bà đừng có ăn nói khó nghe như vậy! Tôi cưỡng ép bà khi nào? Đều là do bà tình tôi nguyện!”
Liêu Ninh chấn kinh, ông ta có còn là đàn ông không vậy?
“Các người… bắt đầu từ khi nào? Tư Thái Lâm… có phải con của tôi không?” Tư Lệnh Sơn run run nói.
“Đương nhiên là con của ông…” Liêu Ninh còn muốn giãy chất.
Tư Triều Vũ lại đứt khoát thừa nhận: “Là con của tôi! Tôi biết tôi có lỗi với anh, nhưng mà ban đầu là do Liêu Ninh dụ dỗ tôi trước, tôi mới không kìm được! Với cả khi đó tôi đâu biết bà ta là người phụ nữ của anh! Nếu biết tôi đã biết giữ mình rôi!”
“Ông!” Trong mắt Liêu Ninh đều là phẫn nộ.
“Chẳng lẽ tôi nói sai à? Nếu không phải bà dụ dỗ tôi, tôi làm sao có loại ý nghĩ đó với bà? Mỡ treo đến miệng mèo, ai mà không ăn?” Tư Triều Vũ làm ra vẻ có lý do chính đáng: “Anh tha thứ cho tôi đi nhé?”
Nằm mơ!
Tư Lệnh Sơn đau khổ nhìn Liêu Ninh: “Cho nên, ngay từ đầu đều là do bà tính kế tôi?”
Liêu Ninh bò qua, ôm lấy chân Tư Lệnh Sơn khóc lóc: “Không phải vậy, Lệnh Sơn, ông nghe tôi giải thích, tôi yêu ông, tôi thật sự yêu ông…”
“Đừng nói những lời buồn nôn như vậy. Tư Lệnh Sơn nhấc chân đá văng bà ta đi…
“AI” Liêu Ninh lại lần nữa té ngã trên đất.
“Lập tức thu dọn đồ của bà, cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn nôn của bà nữa!” Tư Lệnh Sơn nói xong thì quay người rời đi.
“Mặt của ai buồn nôn chứ? Tôi ở bên ông nhiều năm như vậy, ông nói đuổi là đuổi, ông có coi tôi là vợ ông không?”
Trái tim Tư Lệnh Sơn lạnh đi: “Tôi tự thấy sau khi cưới bà về không hề bạc đãi bà nửa phần, làm một người chồng tốt, một người ba tốt, bà muốn gì đều có! Nhưng bà thì sao? Ngay từ đầu đã tính toán tôi, vì đạt được mục đích của mình mà tốn hết tâm tư”
“Đều là do ông sai! Nếu không phải ông có một tia động lòng với tôi thì tôi sẽ dùng được thủ đoạn à? Hôn nhân của ông bị tan vỡ, chẳng lẽ chỉ là lỗi của một mình tôi sao?”
Tư Lệnh Sơn buồn bã, nói với người hầu bên cạnh: “Nếu bà ta không nguyện ý đi thì ném toàn bộ đồ đạc ra! Còn nữa, không cần đón con về nơi này.
Nói xong thì đi.
“Lệnh Sơn, ông đừng đi! Ông tha thứ cho tôi đi!” Liêu Ninh ở phía sau kêu gào.
Nhưng Tư Lệnh Sơn cũng không quay lại.
“Tôi là vợ của ông, ông không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi sẽ không đi!”
Liêu Ninh còn cố sống cố chết, muốn ở lỳ trong biệt thự không đi.