Người giúp việc làm theo, ném đồ dùng và cả Liêu Ninh ra ngoài…
“Đây là đồ của tôi, không được ném, không được ném, tôi không đi! Tôi không đi!”
Người hầu sao nghe lời bà ta nữa?
Với cả cộng thêm việc ngày thường Liêu Ninh ngang ngược phách lõi, những người làm này chịu không ít sự bắt nạt của bà ta. Cho nên Liêu Ninh đan nhặt quân áo trên đất thì bị đạp một Cước.
“AI” Liêu Ninh bị ngã trên đất.
Tư Triêu Vũ đứng ở bên cạnh chỉ vào đám người giúp việc, nói: ‘Các người còn dám đánh người à? Không thấy tôi đang ở đây sao?”
Người hầu lờ đi, ném đồ trong tay xong thì quay người trở về phòng.
Tư Triều Vũ ngồi xổm xuống giúp Liêu Ninh thu dọn quần áo, Liêu Ninh tức giận đẩy ông ta: “Cút cho tôi! Đều do đồ ngu ngốc nhà ông, bây giờ chẳng còn gì nữa cải”
“Đâu có liên quan tới tôi đâu? Là do bà làm việc có lỗi với anh ấy chứ không phải tôi!” Tư Triều Vũ nói, lúc trước ông ta độc thân mài Chính vì thế nên Liêu Ninh mới phải trả giá càng đắt!
Dù sao Tư Triều Vũ vẫn như vậy, Liêu Ninh thì thua hoàn toàn rồi, chuyện náo ra thánh thế này, theo pháp luật thì chẳng chiếm được một cọng lông.
Bà ta thương tâm cực kỳ, không ngờ Tư Lệnh Sơn lại tuyệt tình như vậy, một chút cũng không để ý tới tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm, nói đuổi là đuổi.
“Bà cũng đừng buồn, về ở với tôi thôi! Đến lúc đó đón cả con về, chúng ta cùng nhau nuôi con lớn lên, không phải cũng tốt sao?”
“Đây chính là ý kiến hay của ông à? Phát lên mạng, khiến tôi không còn đường lui, thuận theo lý ở chung với ông, đúng không?” Liêu Ninh tức giận hỏi.
Ai muốn ở chỗ của một tên rác rưởi vô dụng như ông ta?
Lúc trước nếu không phải vì có thể mang thai, ai sẽ để ý tới ông ta chứ? Cũng không đi soi gương xem mình là cái thứ gì!
“Tôi đã nói là không phải tôi làm! Tôi muốn con thì có thể trực tiếp đi tìm anh cả, lên mạng náo làm cái gì? Hại tôi cũng bị người ta mắng!”
Liêu Ninh bình tĩnh lại, cũng phát hiện ra việc không đơn giản.
Đúng là Tư Triều Vũ chẳng việc gì phải cho sự việc lên mạng cả, thẳng thắn với Tư Lệnh Sơn chẳng phải tốt hơn à? Bây giờ khiến cho ai cũng biết, đi ra ngoài còn bị người ta chỉ trỏ mắng mỏ.
Liêu Ninh đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi: “Sao ông biết Tư Thái Lâm là con trai ông?” Dựa vào đầu óc ngu xuẩn của Tư Triều Vũ thì tuyệt đối không tự nghĩ ra.
“Đào Anh Thy nói với tôi.
“Cái gì? Đào Anh Thy?” Liêu Ninh ngạc nhiên nói.
“Chính là nó, sao nó lại biết? Bà nói cho cô ta biết à?”
Liêu Ninh khó mà tin nổi, sao lại là Đào Anh Thy? Sao nó biết chuyện này? Mình không thể nào nói cho nó biết được! Bà không nghĩ ra…
Lần trước Đào Anh Thy xuất hiện ở quán bar, đẩy bà ta vào chỗ chết, cuối cùng lại đi, thì ra không phải thả bà ta mà là muốn từ từ hành chết bà tai Được lắm Đào Anh Thy, mày dám xuống tay với tao, nhưng mà tao cũng không phải quả hồng mềm dễ bắt nạt! Chờ đấy!
Tiếng gõ cửa vang lên, người giúp việc đi vào: “Cô Thy, ăn cơm trưa thôi.”
Đào Anh Thy ngồi cạnh cửa sổ nhìn bên ngoài đến thất thần không quay đầu lại: “Bắt đầu đến ăn: Không nghe được động tĩnh, quay lại hỏi: “Không được à?”
“Vâng, tôi lập tức bắt đầu” Người giúp việc nói xong thì đi ra.
Đào Anh Thy tiếp tục nhìn ra ngoài.
Trong phòng khách có camera giám sát, cô không có cách nào vứt đi, vậy thì trốn trong phòng không ra thôi.
Ngoại trừ sáng ra rửa mặt, mỗi ngày đều ngồi trong phòng.
Ăn cơm xong lại để cho người hầu mang đi.
Cô lại tiếp tục ngồi ngẩn người trong phòng.
Tư Hải Minh đang ở tập đoàn Vương Tân, lòng lại để trên điện thoại. Anh nhìn chằm chằm vào video trên màn hình, bực bội không thôi!