Đang lúc Đào Hải Trạch nói hăng say thì ông ta kêu hự một tiếng rồi im bặt! Vẻ mặt ông ta không dám tin, đôi mắt mở to, sức trên tay yếu dần, buông thống xuống.
Đào Sơ Tâm nhanh chóng đoạt lấy vũ khí, bò lên phía trước, thoát khỏi đó.
Chỉ thấy một con dao cắm vào bụng Đào Hải Trạch, ông ta không mặc quần áo nên có thể dễ dàng nhìn thấy rõ hình ảnh con dao cắm vào da thịt, thậm chí máu tươi còn không ngừng tuôn ra.
“Cô.” sắc mặt Đào Hải Trạch trắng bệch, nói không thành lời. Đào Sơ Tâm giúp ông ta mở khóa là giả, thật ra là muốn giết chết ông ta.
“Cuối cùng là ai ngây thơ đây? Ông nghĩ tôi sẽ mở khóa cho ông thật à?” Đào Sơ Tâm dựa vào tường, cả người run rẩy bẩy.
“Ha ha ha đúng là đặc sắc mà.”
Giọng nói của Cố Mạnh lại vang lên lần nữa: “Sơ Tâm, tôi đúng là không nhìn lầm cô, đợi Đào Hải Trạch chết hẳn tôi sẽ thả cô ra.”
Cổ Mạnh nói là đi ra ngoài nhưng thực chất là cho Đào Sơ Tâm cơ hội tiến vào tầng hầm.
Lúc này anh ta ở trong phòng làm việc, gác chân, nghịch điện thoại, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, cuối cùng dừng lại ở số điện thoại của Đào Anh Thy.
Nếu như anh ta thường xuyên gọi điện thoại cho Đào Anh Thy thì người đàn ông tai to mặt lớn đó sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ.
Ấn gọi, đổ chuông khoảng năm giây thì có người bắt máy nhưng không có ai lên tiếng.
Cổ Mạnh cũng không lên tiếng, anh ta tắt điện thoại đi.
Tư Hải Minh nhìn số điện thoại lạ kia chằm chằm, anh ngước đôi mắt đen nghiêm nghị dọa người. Anh ẩn trở về, gọi lại nhưng lại không liên lạc được.
Tư Hải Minh mẫn cảm nhớ tới người gọi điện thoại cho Đào Anh Thy ở biệt thự ven biển lần trước.
Không phải là số điện thoại này, liên hệ hai số điện thoại khác nhau thành một người, hơn nữa anh có thể chắc chắn một điều Đào Anh Thy có quen người này.
Tư Hải Minh lấy điện thoại của mình ra gọi điện cho Chương Vĩ, bảo anh ta đi điều tra. Mấy phút sau có điện thoại gọi lại, Chương Vĩnói đó là số đen không điều tra ra được.
Sắc mặt Tư Hải Minh trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
Sao nào, hiện giờ giữ bí mật với anh đến thế này u? Hả?
Đào Anh Thy tắm rửa xong bước vào phòng thì trông thấy khuôn mặt u ám của Tư Hải Minh, cô vô thức đề phòng đứng ở cửa không động đậy.
Cô nhìn thấy điện thoại Tư Hải Minh cầm trong tay là của mình. Lẽ nào trong điện thoại cô có thứ gì đó nhạy cảm sao.
“Em đang lo lắng sao?” Giọng điệu Tư Hải Minh bình thường, bởi vì quá bình thường thế nên mới càng nguy hiểm hơn.
Đào Anh Thy nhíu đôi mày xinh đẹp, do vừa tắm xong nên mặt cô còn hơi đỏ, vì căng thẳng nên tiêu tan hẳn, cô không hiểu lên tiếng: “Anh làm sao vậy?”
Tư Hải Minh đưa điện thoại cho cô: “Có người gọi điện thoại cho em.”
Đào Anh Thy nghi ngờ nhận lấy điện thoại, tự hỏi ai gọi điện thoại cho cô mà khiến Tư Hải Minh thay đổi đến thế.
Cô mở nhật ký cuộc gọi ra, lúc cô tắm cô có nghe thấy điện thoại từ số lạ, không cần hỏi thì cũng biết là Tư Hải Minh nhận máy.
“Là ai?” Giọng Tư Hải Minh lạnh lùng.
“Sao tôi biết được? Chẳng phải anh nghe máy sao?” Đào Anh Thy tức giận vì giọng điệu của anh.
“Anh ta không nói gì cả.”
Đào Anh Thy càng không hiểu, cô nói: “Anh ta không nói chuyện thì liên quan gì đến tôi? Tôi không biết.” Nói xong cô đi về phía giường.
Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn khuôn mặt tức giận của cô, anh nắm chặt bàn tay để bên hông, gân xanh vì đè nén nổi hết cả lên.
Đào Anh Thy lo lắng ngồi ở mép giường, cô cúi đầu nghịch điện thoại, không khí nặng nề bức bách không thể chịu nổi, giống như tai hoạ có thể tới bất cứ lúc nào vậy.
Trong lúc cô đang lo lắng đề phòng thì Tư Hải Minh xoay người đi.
Không phải rời khỏi nhà mà là đi vào phòng tắm. Đào Anh Thy nghe thấy tiếng đóng cửa nhà tắm.
Bịch một tiếng.
Tính cách của người này thật đúng là chẳng ra làm sao!
Đào Anh Thy lại mở lại nhật ký cuộc gọi lần nữa, kỳ lạ, là ai nhỉ? Không lẽ là Cố Mạnh ư?