Giây phút ấy, cô thực sự hy vọng mình có thể chết dưới tay bọn bắt cóc, kết thúc hết tất cả mọi chuyện…
Trong lòng Tư Hải Minh nóng nảy táo bạo, ôm chặt Đào Anh Thy trong lồng ngực, đứng dậy rời đi.
Trên đường đi, Đào Anh Thy thiếp đi.
Quay về phòng ngủ, Tư Hải Minh đặt Đào Anh Thy nằm xuống giường, duỗi tay muốn cởi quần áo trên người cô ra.
Đào Anh Thy theo bản năng tỉnh dậy, nắm lấy bàn tay của Tư Hải Minh, vẻ mặt căng thẳng phòng bị: “Anh định làm gì?”
Thái độ né tránh chán ghét như vậy khiến cho Tư Hải Minh vô cùng đau khổ, vẻ mặt anh không hề dễ chịu, nhưng vẫn chưa nổi giận: “Trên quần áo đều bị dính máu.”
“Tôi tự thay được.” Đào Anh Thy giãy dụa ngồi dậy.
Cô chỉ bị thương một cánh tay, cũng không phải không thể tự lo cho bản thân được. “Đừng nhúc nhích!” Tư Hải Minh trầm giọng, mang theo khí thế không thể cãi lại.
Trong lúc Đào Anh Thy còn đang sững sờ, Tư Hải Minh đã với lấy chiếc kéo bên cạnh, bắt đầu từ phần cổ áo, cắt toạc bộ quần áo ra, không cần phải giơ tay cởi.
Vứt quần áo bị cắt rách xuống mặt đất, Tư Hải Minh lấy cho cô một bộ đồ ngủ, giúp cô mặc lên.
Váy ngủ mềm mại cọ vào làn da mịn màng trắng nõn của cô, xương quai xanh thon thả lộ ra tạo thành điểm hấp dẫn chí mạng, nối liền với đường cong nơi bả vai.
Bàn tay của Tư Hải Minh bỗng chững lại sau đó dừng hẳn lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần da thịt trắng nõn kia, con người bỗng trở nên trầm xuống.
Đào Anh Thy vốn đang cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới, nhẫn nhịn để Tư Hải Minh mặc quần áo cho cô.
Cảm thấy anh dừng lại, không khí bỗng khác lạ, khiến cho con người ta trở nên mẫn cảm! Ngay khi cô định duỗi tay kéo áo lên, một bóng đen bỗng nhào đến, ôm chầm lấy cô, tiếp theo trên bả vai bỗng nóng bỏng, đó là đôi môi của Tư Hải Minh.
Cơ thể Đào Anh Thy bỗng run lên, hơi thở như nghẹn lại: “Tư Hải Minh, tôi đang bị thương như vậy, anh lại còn muốn… á…”
Nụ hôn của Tư Hải Minh có chút mạnh bạo, khiến cho lớp da thịt trắng nõn trên đầu vai kia hiện lên một vệt đỏ hồng mới thôi. Bàn tay siết chặt eo cô, áp cô nằm xuống giường.
Đôi mắt Đào Anh Thy ánh lên sự căng thẳng nhìn thẳng vào anh, không hiểu anh đang muốn làm gì, sâu trong đôi mắt thâm trầm đó chỉ phản chiếu lại dáng vẻ yếu đuối phòng bị của chính mình.
Đôi môi khô ráp lướt qua phần cổ xinh đẹp của cô, lướt dọc xuống theo đường động mạch chủ, tránh khỏi miếng băng gạc: “Ngay cả người của tôi mà cũng dám động vào, thì phải chuẩn bị chịu đựng kết cục khi đắc tội tôi.”
“Không phải người cũng đã chết rồi à?” Đào Anh Thy cảm thấy trong lời nói của anh ta không chỉ có sự hung tàn, mà còn rất quái dị. Hai người còn lại phải ngồi tù, ít nhất phải ngồi mười năm trong đó.
Nhưng Tư Hải Minh không trả lời cô, chỉ nói: “Ngủ đi.”
Đào Anh Thy thấy anh không nói thì không hỏi thêm nữa, cũng không muốn gì khác.
Lại nói, đối mặt với một người nguy hiểm như Tư
Hải Minh, vẫn nên nhắm mắt đi ngủ là an toàn nhất!
Chịu đựng áp lực lớn khi bị Tư Hải Minh ngồi đầu giường, mệt mỏi cộng thêm sự hoảng sợ vẫn khiến cho Đào Anh Thy thiếp đi.
Tiếng hô hấp yếu ớt đều đều truyền đến, Tư Hải Minh nâng cằm cô lên, con ngươi sâu thâm thúy, không muốn tôi chạm vào em như vậy sao, hả? Không thể! Đôi môi mỏng lại đè xuống, bá đạo chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô…
Bỗng có tiếng chuông điện thoại truyền đến, Tư Hải Minh buông tha cho đôi môi nhỏ nhắn ấy, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Lấy di động ra, ấn nghe, bên trong là giọng nói của Chương Vĩ: “Hai tên còn lại đã khai rồi, là do Liêu Ninh bỏ tiền mua mạng.” “Mạng?” Con ngươi đen ngòm của Tư Hải Minh lóe lên tia ngoan lệ đầy sát khí: “Được.”
Cả ngày nay Liêu Ninh đứng ngồi không yên, cơm cũng không ăn, đi đi lại lại trong phòng.
Tư Triều Vũ đi vào trong phòng, hỏi bà ta: “Bà làm sao vậy?”
Liêu Ninh nhìn dáng vẻ một người ăn no cả nhà không lo đói của ông ta thì lập tức nổi cơn giận dữ!
Trước kia tại sao bà ta lại tìm đến ông ta cơ chứ? Bà ta không tìm ai khác mà lại tìm đúng loại bỏ đi như Tư Triều Vũ!