Nếu tìm đến người khác thì làm sao sẽ rơi vào tình cảnh bết bát như hôm nay chứ!
“Sao bà không nói gì?”
“Nói cái gì hả? Nếu như không phải là do ông vô dụng thì tôi đã không trở thành thế này? Một lũ vô dụng! Vô dụng!”
Hai ngày nay Tư Triều Vũ bị bà ta mắng chửi đã hết chịu đựng nổi rồi: “Tôi lại làm cái gì à? Không phải tôi đã dỗ xong thằng bé rồi à?”
“Một người đàn ông chỉ biết chăm trẻ con, ông cảm thấy rất có tương lai sao?”
Bị người mắng là đồ vô dụng, không có tương lai, ngay cả Tư Triều Vũ cũng không nhịn nối, dù sao cũng là một người đàn ông, bị phụ nữ chỉ vào mặt chửi bới như vậy thì đáng mặt đàn ông sao?
“Bà có giỏi giang thì sao bà lấy tôi làm gì? Sao không đi tìm người khác ấy!”
“Ông!” Liêu Ninh tức điên: “Ông nghĩ rằng tôi sẽ không làm thế à? Đợi thời cơ đến, tôi sẽ cho ông cách xa mãi mãi!” Bây giờ bà ta chưa nhận được tin tức gì, trên bản tin cũng không có thông báo.
Gió yên biển lặng như này có phải là mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi?
Bà ta hy vọng như thế, hy vọng bọn bắt cóc có thể giúp bà ta đạt được mục tiêu, giết chết Đào Anh Thy, lấy được tiền trong tay cô.
Đến lúc đó bà ta sẽ mang theo đứa bé ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài, không ai có thể tìm được bà ta! Bà ta sẽ được hưởng những ngày tháng sống trong giàu sang hưởng lạc!
“Đúng rồi, nếu có cơ hội bà chắc chắn sẽ đi theo người đàn ông khác, giống như đã từng phá hoại tình cảm của hai vợ chồng Tư Lệnh Sơn, gả vào nhà giàu, sau đó tìm một người đàn ông giống như tôi giúp bà mang thai, mẹ quý nhờ con! Sau khi kết hôn thì lại ngoại tình! Loại phụ nữ đê tiện như bà ngoài việc ngoại tình ra thì còn làm được gì nữa chứ?” Tư Triều Vũ châm biếm hỏi lại.
“Ông!” Vẻ mặt của Liêu Ninh xanh mét vì tức giận
. “Loại phụ nữ như bà, vừa nhìn thấy đàn ông một cái là muốn bám lấy ngay nhỉ? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, bà có thấy mình rất ghê tởm không?”
“Tư Triều Vũ!” Liêu Ninh thét chói tai.
“Chẳng lẽ tôi lại nói sai chỗ nào à? Bà là loại người như thế nào? Loại phụ nữ dâm đãng như bà, tôi có thể chấp nhận bà, bà phải cảm ơn đến dập đầu cúi lạy chứ không phải đứng đó mà hét lên hét xuống như vậy đâu! Nếu không phải là vì Tư Thái Lâm, thì bà nghĩ bà là ai chứ? Nếu như tôi có tiền cũng sẽ không cần loại phụ nữ như bà, chỉ làm cho căn nhà này vô phúc!” Tư Triều Vũ nói xong, xoay người bỏ đi.
Không để ý đến bà ta.
Bà ta mà lại bị kẻ như Tư Triều Vũ coi thường, mắng nhiếc khó nghe như vậy! Bà ta chỉ là muốn đạt được cuộc sống giàu sang vinh hoa phú quý, như vậy là sai sao?
Bà ta không muốn quay lại cuộc sống nghèo khổ như trước kia! Dựa vào sắc đẹp này của bà ta, tại sao bà ta không thể dựa vào nó mà leo lên giới thượng lưu?
Không thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn cơ chứ?
Chẳng lẽ lại giống như trước đây, tìm một tên nghèo kiết xác như Đào Hải Trạch, ngày ngày làm không hết việc nhà, mặc không hết quần áo rách nát, sống cuộc sống tầm thường khổ cực sao?
Tuyệt đối không thể!
Bà ta phải sống thật sung sướng! Tiền tiêu không biết mỏi tay, không để cho bất kỳ kẻ nào khinh thường!
Liêu Ninh đợi cả một ngày vẫn không chờ được tin tức bà ta mong muốn, nhịn không được bèn chủ động gọi điện thoại đến, ai ngờ đối phương không nghe máy.
Tại sao không nhận? Bận sao? Hay là không nghe thấy?
Nhưng mà bà ta vẫn chưa nhận được tiền nữa!
Vừa không có tiền, lại không có tin tức, đang làm cái gì vậy không biết?
Đêm hôm đó, bà ta không tài nào ngủ được.
Buổi sáng Tư Triều Vũ chở Tư Thái Lâm đi học.
Ở trên xe, Tư Thái Lâm nhõng nhẽo: “Con muốn mẹ chở đi cơ! Con muốn mẹ cơ!”
“Ba chở con đi cũng như vậy mà?” Tư Triều Vũ vẫn rất cưng chiều Tư Thái Vũ.
Trước kia nhìn thấy Tư Lệnh Sơn có con lúc tuổi già, mỗi lần nhìn thấy thằng nhóc này là lại tức gần chết.
Nhưng bây giờ biết được đây là con mình, mỗi lần nhìn thấy lại thấy rất đáng yêu.
Làm sao lại đáng yêu đến thế nhỉ? Giống như Tư Viễn Hằng lúc nhỏ…
Nhớ đến Tư Viễn Hằng lúc mới sinh ra, bụ bẫm đáng yêu, ông ta đã yêu thích đến nhường nào.