Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 917: Thắt cổ tự tử



Sau này bị vợ phản bội, mỗi lần nghĩ đến Tư Viễn Hằng là con của người đàn ông khác, ông ta không còn ngó ngàng gì đến anh ta nữa, cũng không quan tâm.

Bây giờ người đã mất rồi, không còn gì cả.

Trong lòng Tư Triều Vũ vẫn hối hận.

Nhìn Tư Thái Lâm đang nhõng nhẽo trước mặt, tính nhẫn nại chưa từng có nay bỗng sinh ra, dỗ dành cậu con trai nhỏ: “Để chiều nay, ba dẫn mẹ cùng đi đón con có được không?”

“Con muốn ba! Ba không cần con, oa oa!” Tư Thái Lâm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nước mắt chảy ròng ròng.

Màn biểu diễn này ngày nào cũng lên sóng. “Thái Lâm, ba mới là ba ruột của con, người kia không phải.” Tư Triều Vũ không biết dỗ trẻ con, chỉ nói thằng ra. “Ông mới không phải! Đồ đáng ghét! Hu hu!” Tư Thái Lâm càng gào lớn hơn.

Tư Triều Vũ bị hét ù cả tai.

Đợi đến khi đưa Tư Thái Lâm đi học xong, lúc quay về Tư Triều Vũ bị nhức hết cả đầu.

Bé như vậy mà gào khỏe phết.

Chứng tỏ thân thể vô cùng khỏe mạnh. Tư Triều Vũ tươi cười hớn hở đi vào trong nhà, không nhìn thấy bóng dáng của Liêu Ninh, nghĩ thầm chắc đang ở trong phòng.

Mặc dù hôm qua bọn họ đã cãi nhau một trận, nhưng ông ta vẫn mong rằng chiều nay có thể cùng nhau đi đón Tư Thái Lâm tan học! Dù sao thì ông ta cũng phải thỏa hiệp trước mặt con cái.

Tư Triều Vũ liền đi lên tầng, bước đến trước cửa phòng, cửa phòng đang khép lại.

Ông ta gõ cửa: “Tôi đã đưa con đi học rồi. Thằng bé khóc bảo chiều nay muốn bà đi đón, chúng ta cùng đi đi?”

Bên trong không có tiếng đáp lại. “Tôi biết tối hôm qua tôi nói có chút quá đáng, nhưng mà sự thật cũng đúng là như vậy mà? Bà nể mặt Thái Lâm nhịn một chút được không?”

Tư Triều Vũ hỏi: “Mặc dù người ta có câu ‘thà cưới đĩ làm vợ còn hơn cưới vợ về làm đĩ, nếu như bà thành tâm chuyển ý, tôi cũng vẫn cho bà cơ hội! Dù sao thì chúng ta cũng không còn trẻ nữa rồi, còn có cả con trai nữa, đúng không?”

Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

Tư Triều Vũ không nhịn được nữa, đẩy cửa đi vào.

Vừa đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Liêu Ninh thắt cổ trước đầu giường… “Á!” Tư Triều Vũ sợ đến mức giật bắn người, cơ thể cố gắng bám vào cánh cửa: “Liêu Ninh? Bà không phải… đang đùa tôi đúng không?”

Cơ thể Liêu Ninh nằm trong trạng thái căng cứng, trên cổ quấn dây thừng, một đầu dây buộc lên đèn trần, gương mặt tím ngắt, đầu cúi xuống, không hề động đậy.

Tư Triều Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy rõ bây giờ vẫn là ban ngày, mới lấy lại tinh thần tiến lại gần Liêu Ninh.

Ông ta duỗi tay đưa đến dưới chóp mũi Liêu Ninh, không cảm nhận được hơi thở, sợ tới mức ngồi bệch xuống sàn nhà. Không… không có hơi thở, làm sao… làm sao đã chết rồi?

Tư Triều Vũ ngay lập tức gọi điện cho Tư Lệnh Sơn.

Tư Lệnh Sơn nhìn thấy tên người gọi đến không muốn nghe máy.

Bị chính em trai ruột của mình đối xử như vậy, làm sao ông ta có thể nuốt xuống cơn giận này!

Sau khi đuổi Liêu Ninh ra khỏi nhà, giữa ông ta và Tư Triều Vũ không còn tình nghĩa anh em gì hết!

Nhưng mà, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, kết thúc lại kêu lên.

Tư Lệnh Sơn không nhịn được nữa ấn nghe, còn chưa nói chuyện đã nghe thấy tiếng Tư Triều Vũ gào khóc thảm thiết ở đầu dây bên kia: “Anh ơi, xảy ra chuyện rồi, Liêu Ninh chết rồi!”

“Mày nói cái gì?” Tư Lệnh Sơn sửng sốt

. “Thật sự, em vừa quay về một cái, bà ấy đã siết cổ chết trên đầu giường rồi! Không liên quan gì đến em, em không làm gì hết, em đưa con đi học xong quay về thì… thì đã như vậy rồi!”

“Mày đừng hòng lừa tao!”

“Em không có! Người vẫn còn ở trong phòng đây này.”

Tư Triều Vũ là một tên vô tích sự, xảy ra chuyện như vậy, ông ta trừ việc gọi điện cho người anh trai duy nhất của mình là Tư Lệnh Sơn ra thì không nghĩ ra cách nào khác.

Tư Lệnh Sơn chạy đến biệt thự, vừa bước vào cửa đã thấy Tư Triều Vũ đang đi đi lại lại trong phòng khách, sự đau khổ khi bị phản bội lừa dối vẫn còn đây! Ông ta có mặt ở đây chỉ là vì không tin tưởng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.