“Tắm xong rồi đó.” Giọng nói của Tư Hải trầm khàn như đang cố gắng đè nén, hôn lên đôi môi đỏ chúm chím của cô.
“Tôi đi tắm đây.”
Khi Tư Hải Minh đứng dậy xoay người rời đi, ánh mắt Đào Anh Thy lướt qua chỗ không nên nhìn nào đó, gương mặt lập tức ngoảnh đi.
Tâm lý cô đã chịu phải một sức ảnh hưởng mãnh liệt.
Thực sự là một quá trình đầy mạo hiểm mà!
Vậy mà lại dùng cavat của anh bịt lại ánh mắt cô, dùng cách như vậy thì có ích lợi gì chứ? Chỉ có tác dụng ngược lại thôi, khiến cho cô càng thấp thỏm lo sợ!
Lúc bình thường cô còn khỏe mạnh cũng không thể phản kháng lại, bây giờ một cánh tay không thể hoạt động, thế chẳng khác nào miếng thịt bò thơm ngon nằm trên thớt cả.
Khiến cô cảm thấy xao động trong lòng chính là khoảng cách của Tư Hải Minh và bồn tắm.
Hay là nói, anh ta chỉ là không thể chấp nhận được bồn tắm trong phòng anh ta?
Đào Anh Thy hơi nghiêng người, anh mắt nhìn chăm chú về phía nhà tắm có vẻ hơi mê man.
Cô biết rõ, ám ảnh tâm lý trong lòng Tư Hải Minh nghiêm trọng đến mức nào, đáng sợ đến mức nào, ngay cả Hạ Khiết Mai cũng không thể chữa khỏi.
Dù sao thì cũng chẳng có ai dám nói vị vua quyền thế này có bệnh tâm thần, cần phải chữa đâu? Cũng không phải đang chán sống.
Cho dù là cô ở bên cạnh anh, cũng không cần phải nhắc đến, không thì có thể tưởng tượng ra kết quả chọc giận anh!
Đào Anh Thy nhẹ nhàng khép mắt lại, không muốn nghĩ thêm gì nữa.
Đợi đến khi Tư Hải Minh quay lại căn phòng, Đào Anh Thy đang nằm nghiêng quay lưng về phía anh.
Vén chăn lên, từ phía sau tiến gần lại cô, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Bởi vì cánh tay Đào Anh Thy đang bị thương, buổi tối nằm ngủ đều là tư thế này.
“Tôi muốn gặp bọn nhỏ.” Đào Anh Thy nói
“Đợi khi nào tay em khỏi. Bọn nhỏ nghịch ngợm không hiểu chuyện, sẽ đụng vào vết thương.” Giọng nói trầm thấp như đè nén của Tư Hải Minh dán vào sau gáy Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy mím môi, không nói chuyện.
Người không biết đúng sai chẳng lẽ không phải là anh ta sao? Sáu bé con nếu biết cô khó chịu, chắc chắn sẽ không nghịch ngợm động vào người cô, vô cùng ngoan ngoãn.
Mỗi lần nhớ đến bọn nhỏ, trái tim Đào Anh Thy lại đau nhói, áy náy, đã bao lâu cô không đến gặp bọn trẻ rồi?
Bởi vì bị thương, Tư Hải Minh cũng sẽ không cho bọn nhỏ đến đây…
Đào Anh Thy không cưỡng cầu nữa, nhắm mắt ngủ.
Hai ngày sau, Đào Anh Thy không cảm thấy đau đớn nữa, vết thương cũng đã bắt đầu kết vảy, cô muốn xuống tầng đi dạo một chút.
Luôn ru rú ở trong phòng, cảm giác như sắp phát ngán rồi.
Cái loại cảm giác này càng ngày càng nghiêm trọng.
Nặng nề đè xuống lồng ngực.
Chỉ là cô giúp việc đi theo sau cô, cùng xuống cầu thang, cùng xuống đi xuống.
Lần trước bị bắt cóc, người giúp việc không đi theo cô, sau đó mới xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi trở về, người giúp việc đã bị đổi thành người khác. Không cần phải hỏi cũng biết chuyện này đã khiến cho Tư Hải Minh vô cùng giận dữ.
Nhưng mà cô giúp việc ấy cũng bị oan, bởi vì cô không cho cô ấy đi theo. Lúc ấy vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, cô giúp việc hiển nhiên không dám đi theo cô.
Lần này e rằng mặc kệ cô ấy có khóc lóc ầm ĩ như thế nào cũng không có tác dụng.
Ở chỗ ngoặt tiếp theo, Đào Anh Thy lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Lý Ba: “Anh lái xe xuống dưới tầng, tôi muốn đi ra ngoài.”
Cúp điện thoại không bao lâu sau, điện thoại của
Đào Anh Thy lại kêu lên. Lấy ra, nhìn thấy dãy số hiện lên màn hình cô không hề tỏ ra bất ngờ.
Ấn nghe, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm của Tư Hải Minh truyền đến: “Đi đâu?”
“Đi gặp bọn nhỏ”
“Không phải tôi đã nói là đợi vài ngày nữa sao?”
“Tôi đã khỏi rồi, sẽ không ở đó lâu. Nếu lo lắng thì có thể cho người đi theo.” Đào Anh Thy nói xong, liền cúp điện thoại. ”
Tư Hải Minh trầm mặc. …
Đào Anh Thy xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt đầy căng thẳng của người giúp việc, đành phải nói: “Đi theo tôi.” “Vâng.”
Đào Anh Thy dựa vào bên cửa sổ, ánh mắt mất hồn nhìn ra khung cảnh bên ngoài.