Sáu bé con và Tư Thái Lâm ngây ngốc nhìn mẹ và chị nhanh chóng rời đi, chỉ trong một thoáng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ở bên đường, Tư Lệnh Sơn vừa định lên xe thì bị
Đào Anh Thy đuổi tới gọi với theo: “Chú Sơn!”
Bóng người đang chuẩn bị lên xe dừng lại, ông ta quay đầu lại nhìn Đào Anh Thy: “Có chuyện gì không?”
Đào Anh Thy bước tới, đứng ngay trước mặt Tư Lệnh Sơn: “Nếu chú đã đến thăm Tư Thái Lâm, sao chú không để cho thằng bé biết?”
“Chú chỉ đi ngang qua, tiện thể vào xem thử thôi, không cần thiết.” Tư Lệnh Sơn nặng nề nói.
“Cháu có thể hiểu được tâm trạng của chú, dù sao chú cũng đã nuôi thằng bé lâu như vậy rồi, nếu nói không có tình cảm gì thì là nói dối. Có điều cháu cảm thấy Tư Thái Lâm quả thực rất đáng thương, tất cả những chuyện này đều là do Liêu Ninh gây ra, thằng bé vô tội…” Đào Anh Thy nói rất chân thành.
“Đúng vậy, cả đời này chú đã làm chuyện quá mức sai lầm rồi…” Tư Lệnh Sơn nhìn xa xăm, thở dài than vãn.
“Chú đâu phải người vô tình, năm đó chắc hẳn là chú phải có nỗi khổ tâm riêng đúng không?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Lệnh Sơn quay đầu nhìn cô, dường như không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, cứ thế đâm thẳng vào vết thương nơi sâu thẳm trái tim ông ta.
Trước đây chưa từng có ai hỏi ông ta về chuyện này, ông ta cũng cảm thấy không phải là mình không sai.
Kể cả ông ta có nỗi niềm riêng thì cũng khó mà mở miệng được…
Có điều khi đối mặt với câu hỏi của Đào Anh Thy, đáy lòng vốn đã bị niêm phong từ lâu của Tư Lệnh Sơn cuối cùng cũng được mở ra.
Tư Lệnh Sơn nhìn về phía người giúp việc đứng sau lưng cô rồi hỏi: “Cháu có tiện qua nhà nhà chú ăn tối không?”
Đào Anh Thy chần chờ một lát, cô không ngờ mình sẽ được mời như vậy.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
Vì vậy cô lên chiếc xe Rolls Royce, đi theo Tư Lệnh Sơn về biệt thự nhà họ Tư.
Trước đó cô đã từng đến một lần.
Lần đó cô đến vì Liêu Ninh, còn lần này là tự nguyện đến.
Sau khi xuống xe, Đào Anh Thy nhìn chằm chằm căn biệt thự sang trọng. Thấy vậy, Tư Lệnh Sơn hỏi: “Chuyện của mẹ cháu, cháu không hận chú sao?”
Đào Anh Thy bị hỏi ngoài dự tính, nghĩ một chút rồi nói thật: “Chú Sơn, cháu cũng không phải con đẻ của Liêu Ninh, chú vẫn chưa biết sao?”
Tư Lệnh Sơn sửng sốt, nhìn qua phản ứng của ông ta thì rõ ràng người này không hề biết. “Cô ta chưa từng nói với chú.”
“Sau này cháu cũng mới biết. Lúc bà ta cưới Đào Hải Trạch thì chỉ là mẹ kế của cháu. Sau đó bọn họ ly hôn, bà ta mới gặp chú.” Đào Anh Thy cười một tiếng chua xót: “Cháu không có mẹ.”
Cũng không có ba…
Giống như thể mọc ra từ trong đá vậy… “Như vậy, cô ta có chết cháu cũng không cần phải đau khổ.” Tư Lệnh Sơn gật đầu một cái.
Đào Anh Thy bất ngờ nhìn ông ta: “Bà ta chết rồi?
Liêu Ninh… chết rồi sao?” “Cháu không biết à?”
Đào Anh Thy lắc đầu: “Cháu không biết gì cả…”
Cô bị Tư Hải Minh giam cầm đến mức gió cũng không thổi tới, không có tin tức nào có thể truyền tới cô được. “Bà ta chết từ bao giờ? Sao lại chết?”
Chuyện Liêu Ninh chết cũng quá bất ngờ đấy chứ?
Không bệnh tật cũng không tai nạn… “Năm ngày trước, là treo cổ tự vẫn.”
“Treo cổ… tự vẫn sao?” Đào Anh Thy cảm thấy khó tin. “Đúng vậy.”
Đào Anh Thy hiểu rõ Liêu Ninh là hạng người gì. Bà ta là một kẻ ích kỷ, làm sao có thể tự nhiên đi tự sát chứ? Năm ngày trước sao? Đó không phải là sau hôm cô bị bắt cóc một ngày sao?
“Có điều cảnh sát nói, không phải bà ta tự sát, mà là có người siết cổ đến chết.” Lúc nói những lời này, Tư Lệnh Sơn nhìn về phía Đào Anh Thy.
Gương mặt Đào Anh Thy lộ rõ vẻ run sợ, ngón tay đang buông xuống bên người theo bản năng run rẩy. Sau khi khôi phục tinh thần, cô lại nói: “Ồ, vậy chắc là kẻ thù rồi. Chúng ta đi vào chứ?”
Tư Lệnh Sơn gật đầu: “Chúng ta đứng ở đây cũng lâu rồi, vào nhà thôi.” Đào Anh Thy bước theo Tư Lệnh Sơn vào nhà.
Nhưng vì trong lòng đang vô cùng hỗn loạn, cô bước một bước đã giẫm vào chân của Tư Lệnh Sơn. “Cháu xin lỗi!” Đào Anh Thy vội nói xin lỗi.