Đào Anh Thy đang cân nhắc đến vấn đề mà Tư Hải Minh vừa hỏi, bởi vì cô không biết anh đang nhắc đến ai.
Cô chần chừ hai giây rồi đáp: “Chú Sơn…”
“Tôi không hỏi ông ta”
Đào Anh Thy lập tức hiểu ra anh đang muốn hỏi cái gì, biết vì sao anh lại hỏi đến cuộc điện thoại nhầm số kia.
Hóa ra không khí bất thường này không phải là do cô quá nhạy cảm mà người nhạy cảm chính là Tư Hải Minh.
“Chỉ là gọi nhầm số thôi.”
“Gọi nhầm mà cần tận hai mươi lăm giây?”
Cho dù không thẹn với lương tâm nhưng đã đi soi mói chuyện riêng tư của người khác mà còn thẳng thắn nói ra không chút kiêng kị nào, trong lòng Đào Anh Thy cảm thấy không thể bình tĩnh được.
Anh trói buộc cô bằng sợi dây vô hình, siết chặt da thịt cô đến nỗi ứa cả máu.
“Anh ta gọi nhầm tổng cộng ba lần, nói là số điện thoại của tôi giống số của người bạn gái đã qua đời của anh ta chỉ một chữ số, cho nên sau lần gọi nhầm đó, anh ta không cầm lòng được mà gọi đến lần thứ ba. Những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, nếu như anh vẫn không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.” Đào Anh Thy quay lưng lại, không nhúc nhích.
Bị soi mói, bị chất vấn, sắc mặt cô đã không còn giữ được vẻ lạnh lùng và bình tĩnh nữa.
Một giây kế tiếp, cơ thể cô bị đẩy mạnh xuống, khiến cô nằm ngửa ra.
Đồn tập kích không báo trước này khiến Đào.
Anh Thy không khỏi giật mình. Cô nhìn về phía người đàn ông nguy hiểm kia: “Anh, anh định làm gì?”
“Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Cô thực sự muốn tôi cài thiết bị nghe lén lên người cô đúng không? Hả?” Sắc mặt Tư Hải Minh trở nên hung dữ đến đáng sợ.
Anh vẫn tin là Đào Hải Trạch, chỉ cần Đào Anh Thy nói là Đào Hải Trạch thì mọi chuyện coi như không đáng gì.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô đều nói là một người khác, nỗi ưu tư của anh bị chạm tới lập tức bùng nổ.
Đào Anh Thy không dám tin vào những gì anh nói. Cô không chỉ bị theo dõi mà còn bị đeo thiết bị nghe lén nữa sao? Sao dục vọng chiếm hữu của anh lại biến thái như vậy?
Cô dùng cánh tay không bị thương đẩy anh †a, thế nhưng hai tay còn chẳng đẩy được, huống hồ chỉ bằng một tay?
Đào Anh Thy cực kỳ tức giận: “Tư Hải Minh, anh đúng là một tên khùng! Đáng ra ban đầu tôi phải trốn đi thật xa, không phải nhìn anh lần nào nữa. Trên đời này còn có người đàn ông nào đáng sợ như anh không? Tôi nói thật không được, nói dối cũng không xong, rốt cuộc anh muốn tôi nói gì? Đàn ông cái gì chứ? Nếu như có người đàn ông khác, tôi nhất định sẽ nói với anh. Tư Hải Minh, nếu anh thực sự thấy tôi không vừa mắt thì hãy để cho tôi đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, được không?”
Sau khi nói xong một tràng với tâm trạng không ngừng kích động, hơi thở của cô trở nên đồn dập, trong hai con mắt hiện lên một tầng sương mỏng. Cô không sợ sệt mà nhìn thẳng Tư Hải Minh.