Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 928: Từ chối gặp bọn trẻ



Tư Hải Minh nhìn cô, con ngươi lạnh lẽo sắc bén như có thể nghiền nát tất cả mọi thứ, anh nhẫn nhịn, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm đoạt cô.

Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, tuyệt vọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào đây? Để tôi chết đi có được không? Chết rồii sẽ không bị anh hành hạ nữa…”

Nước mắt từ hai khóe mắt bỗng trào dâng.

Trái tim Tư Hải Minh vì ánh mắt và lời nói của Đào Anh Thy mà bị kích thích, tim anh thắt lại, cơ thể to lớn cũng hơi lung lay.

Anh đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ước chừng chỉ bằng bàn tay của Đào Anh Thy, đôi môi mỏng nói ra những lời lạnh lùng cố chấp: “Ai cho phép em chết? Cả đời này em phải ở bên cạnh tôi. Tôi mà bắt được người đàn ông kia, tôi sẽ khiến anh ta phải hối hận vì đã sống trên đời này!”

Uy hiếp xong, anh buông tay khỏi mặt cô rồi xoay người rời phòng.

Lực ép trên người không còn nữa, Đào Anh Thy thả lỏng thần kinh nằm xuống giường, run sợ nhìn lên trân nhà băng đôi mắt vẫn còn mọng nước.

Vì thế nên anh mới giết Tư Viên Hằng đúng không?

Đào Anh Thy nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế trào xuống.

Tư Hải Minh đứng lặng bên cửa sổ trong sân thượng, cầm điện thoại bấm một dãy số.

Tư Lệnh Sơn đang ở công ty thấy cuộc gọi của Đào Anh Thy thì hỏi: “Có việc gì mà lại gọi điện thoại cho chú?”

“Đừng đến gần Đào Anh Thy nữa. Tôi không quan tâm mục đích của ông là gì, nhưng tốt nhất ông nên tránh xa cô ấy một chút, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Nói xong, không đợi Tư Lệnh Sơn đáp lại, anh đã lập tức cúp điện thoại.

Tư Lệnh Sơn nhìn điện thoại bị ngắt, trên màn hình tối lại.

Một người làm ba khi nghe thấy những lời này, lòng ông ta tựa như có hàng ngàn mũi gai ghim vào, chua xót mà không biết phải làm sao.

Đây là lần đầu tiên Tư Hải Minh chủ động gọi điện thoại cho ông ta, mặc dù là gọi bằng số của Đào Anh Thy, thậm chí toàn bộ đều là lời cảnh cáo, thế nhưng như vậy cũng là tốt rồi…

Tư Lệnh Sơn đành tự an ủi mình như vậy, dù sao cũng là ông ta nợ Tư Hải Minh…

Trên bàn ăn, Đào Anh Thy dùng đũa chọc.

chọc vào bát cơm, cô ăn trong tâm trạng mất bình tĩnh.

Hải sản và thịt trâu được gắp vào bát của Đào Anh Thy, cô ngừng động tác chọc đũa lại, sững sờ nhìn phần thức ăn được thêm vào trong bát.

Tư Hải Minh có ý gì đây?

Trước bữa cơm anh còn đùng đùng nổi giận vô cùng đáng sợ, đến bữa cơm lại khôi phục trạng thái bình thường. Đào Anh Thy căn bản không thể nào theo kịp tâm trạng buồn vui thất thường của anh.

Cô cũng chẳng muốn đáp lại.

“Tôi no rồi… Đào Anh Thy vừa ăn mấy miếng đã chuẩn bị đứng dậy.

Cổ tay cô bị giữ lại, lực kéo mạnh như xích sắt, chặt đến mức cô không có cách nào cử động được.

“Ăn ít quá!”

Không giãy ra được, Đào Anh Thy dứt khoát dùng cánh tay còn lại kéo tay Tư Hải Minh ra.

Đó là cánh tay đang bị thương, Tư Hải Minh nhíu mày lại, không thể không buông cổ tay cô ra.

Đào Anh Thy được giải thoát xoay người quay về phòng.

Cô vừa bước được hai bước, bóng dáng cao lớn màu đen kia lại xuất hiện trước mắt cô, chặn đường cô lại.

“Tôi muốn về phòng…’ Đào Anh Thy bất lực cầu xin.

Các đường nét trên gương mặt Tư Hải Minh đông cứng lại, sau đó nhanh chóng giãn ra, anh cố gắng dịu giọng hòa hoãn: “Ngày mai chúng ta cùng đến trường đón bọn trẻ nhé!”

“Tôi không đi!” Đào Anh Thy không suy nghĩ chút nào đẩy anh ra: “Anh đi ra đi…”

Tư Hải Minh giữa lại cánh tay đang bị thương của cô, dường như rít nhẹ giọng: “Em còn phải tới bệnh viện.”

Đào Anh Thy bị tiếng rít kia của anh làm cho chấn động, cô ngừng giấy giụa, người mềm nhũn ra.

Tư Hải Minh giữ eo cô, kéo vào người anh, đôi môi mỏng chạm nhẹ lên môi cô. Anh hỏi: “Không cần đợi đến mai nữa, đi ngay bây giờ? Nhé!”

Đào Anh Thy không lên tiếng, cô cũng không biết mình đang làm gì nữa.

Nếu như là trước kia, không cần Tư Hải Minh nhắc đến thì cô cũng chủ động nghĩ tới việc đi Tìm bọn trẻ.

Thế nhưng bây giờ thì sao?

Cô lại từ chối, tại sao chứ?

Sáu bé con là những người cô yêu thương nhất, tại sao bây giờ cô lại nhẫn tâm không tới thăm bọn chúng như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.