Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 931: Bọn trẻ có thể hôn em



Ánh mắt Đào Anh Thy lướt qua chiếc áo ngủ trên người Tư Hải Minh, hiển nhiên anh đã tắm rồi…

Đôi mắt đen thâm thúy của Tư Hải Minh nhìn chăm chú cơ thể Đào Anh Thy, Bảo Nam nghịch ngợm giẫm lên người anh…

“.” Tư Hải Minh bất ngờ không kịp phòng bị.

Bàn chân chắc nịch giẫm lên cơ bụng cứng rắn còn rất vững vàng, vươn hai cánh tay nhỏ bé dễ thương, hét to: “Mẹ, con phải chụt chụt mẹ!”

Ánh mắt Tư Hải Minh tối sầm, âm thầm nhúc nhích thân mình, Bảo Nam loạng choạng, cơ thể tròn vo lăn xuống, xoay người ngã nhào, cánh tay nhỏ bé nọ còn bám víu lấy tay anh.

Đào Anh Thy bước tới, nhẹ nhàng bế Bảo Nam dậy.

Bảo Nam ngốc nghếch nhìn mẹ, sau đó hôn chụt một cái thật kêu lên mặt mẹ.

“Con cũng muốn thơm!” Bảo Long cũng nhào tới.

“Con… con cũng thơm…” Bảo My rụt rè bò đến.

“Con cũng muốn!” Đây là Bảo Hân.

“Mẹ con muốn chụt chụt!” Bảo Vỹ cười giang hai tay ra.

“Mẹ!” Gương mặt Bảo An kích động.

“..” Khuôn mặt Tư Hải Minh đen kịt.

Bọn nhỏ yêu quý mẹ lắm đó, khó khăn lắm mới nhìn thấy mẹ, quấn quýt không buông!

Tư Hải Minh rất muốn duỗi tay đẩy hết đám nhóc này ra, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn không ra tay!

Sự chú ý cũng dần dần chuyển sang khuôn mặt của Đào Anh Thy đang bị lũ trẻ vây quanh, cảm xúc trong lòng nặng nề vô cùng khó chịu!

Sáu bé con nô đùa hơn nửa tiếng, mới bị Tư Hải Minh đã kiên nhẫn đến cực hạn ngoan ngoãn dỗ ngủ. Nằm giữa hai người lớn, nhưng cục cưng tròn tròn đáng yêu, lại còn là sáu nhóc con, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu, khiến cho người ta yêu thích không buông tay.

Tư Hải Minh cảm thấy trẻ con khi ngủ càng đáng yêu hơn.

Đào Anh Thy cũng nằm xuống ngay lúc sáu bé con ngủ, chỉ có điều giấc ngủ của cô không tốt như đám trẻ, rất lâu sau cũng không buồn ngủ.

Đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt như hổ rình mồi của Tư Hải Minh.

Sáu bé con ngủ không hề sợ hãi chỉ khiến cho Tư Hải Minh không kiêng nể gì.

Khó khăn lắm Đào Anh Thy mới cảm thấy buồn ngủ lại bị Tư Hải Minh duỗi tay ra năm lấy, khiến cho cô căng thẳng mở trừng mắt.

Lúc bóng đen tiến lại gần cô, cô ngoảnh mặt đi.

Vừa quay mặt đi, đã bị bàn tay to lớn của Tư Hải Minh giữ chặt lại.

Đào Anh Thy nhíu đôi lông mày thanh tú, ánh mắt phản kháng nhìn vào anh.

“Bọn nhỏ có thể hôn em, còn tôi thì không thể sao? Hả?” giọng Tư Hải Minh trầm khàn.

Ánh mắt Đào Anh Thy hơi sửng sốt, người này ngay cả chuyện còn con này cũng phải so sánh sao? Tính chiếm hữu ghê gớm đến mức đó sao!

Sáu bé con là con ruột của anh đó!

Không muốn tranh luận với anh về vấn đề này nữa, Đào Anh Thy duỗi tay gạt tay anh ra, giây tiếp theo, cánh môi nhỏ nhắn của cô đã bị cắn nuốt gần hết!

Đào Anh Thy nhắm mắt lại theo bản năng, không quan tâm, không nghĩ ngợi gì nữa, giống như người máy mặc anh hôn.

Nhưng mà Tư Hải Minh không phải là kiểu người chỉ hôn một chút rồi buông ra, mỗi chỗ đều hôn đến rất điên cuồng.

Đến khi Đào Anh Thy cảm thấy cơ thể mình không thể chống lại, vội vàng vùng vẫy, quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt run rẩy không ngừng lộ ra vẻ ẩn nhấn.

“Có… bọn nhỏ còn ở đây…” Cô thở hổn hển, giọng nói run run.

“Ừm” Tư Hải Minh không miễn cưỡng.

Ánh mắt Đào Anh Thy dừng lại tấm rèm cửa xa xa, cô cho rằng Tư Hải Minh sẽ nói đổi sang chỗ khác, dù sao thì bọn nhỏ cũng không ngăn được tính cách bá đạo cuồng vọng của Tư Hải Minh.

Hơn nữa, trước đây anh đều yêu cầu như vậy.

Cô không vui vẻ, cũng không mất hứng.

Đối với cô, suy nghĩ nhiều cũng chỉ tạo nên bất lợi lớn cho mình.

Khi cô cố gắng đè xuống sự khô nóng trong cơ thể, bàn tay dưới chăn bỗng bị nắm lấy, ngón tay lồng vào nhau.

Giọng nói khàn khàn của Tư Hải Minh vang lên bên tai cô, chui vào trong lỗ tai cô: “Muốn không?”

“Nếu anh dám chạm vào người tôi, tôi sẽ ra khỏi căn phòng này ngay lập tức” Đào Anh Thy từ chối, trong giọng nói mang theo sự kiên quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.