Nhưng mà cánh tay đó lại tiếp tục vươn ra, ôm lấy eo cô siết chặt lại.
Cơ thể Đào Anh Thy bỗng nghiêng ngả, ngã nhào vào người anh, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt sâu đen thẳm khiến cho ánh mắt cô co rúm lại: “Tôi đói rồi”
“Ừ..” Tư Hải Minh giữ chặt say gáy cô, tiến sát lại.
Hai cánh môi chạm vào nhau.
Hình ảnh đó, giống như là Đào Anh Thy đang cúi người hôn Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy bỗng bừng tỉnh, đẩy tay anh ra, xoay người bước xuống giường, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng.
Tư Hải Minh ngơ ngác, cái loại cảm giác không được ăn no này đúng là khó chịu mài Vẻ mặt không vui vẻ, cô đang từ chối anh.
Không phải vội, cơ thể cô trái tim của cô rồi sẽ thuộc về anh, trở thành người phụ nữ của anh, có né tránh cũng không có tác dụng!
Bữa sáng lúc chín giờ.
Quản gia Bào Điển đứng bên cạnh, thăm dò nhìn vẻ mặt của ngài Hải Minh, vuốt cảm, hỏi anh: “Sáng nay cậu Hải Minh ngủ có ngon giấc không ạ? Bọn trẻ không gây ầm ĩ đến cậu và cô Đào chứ?”
Đào Anh Thy nghe thấy thế vội vàng hỏi: “Đám nhỏ nghịch ầm ĩ ạ ?”
“Sáng nay, chúng tôi ôm bọn trẻ ra ngoài rửa mặt, sau đó còn muốn về phòng tìm mẹ. Còn nói không muốn đi học, vì đi học không nhìn thấy mẹ.
Bảo Nam còn rất đáng yêu nói muốn rủ tôi cùng đi phá trường học nữa! Còn cả Bảo Hân, nhất định phải thơm mẹ một cái mới đi học, tôi thành thật xin lỗi, tôi không để cho bọn trẻ vào phòng.. “
Bào Điển nói. Đào Anh Thy nhói đau trong lòng, mấy đứa trẻ nhớ cô như vậy, điều đó chứng tỏ cô xứng làm mẹ…
“Chiều nay tôi sẽ đi đón bọn nhỏ.” Đào Anh Thy chần chừ nói.
“Vâng, tôi nghĩ bọn chúng sẽ rất vui vẻ!” Bào Điển nói xong liền đi ra ngoài nhà ăn.
Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy, bỗng nhiên duỗi tay ra, ngón tay lướt qua khóe môi cô: “Tôi đi cùng em”
“Tôi phải về nhà trọ” Đào Anh Thy quay mặt đi, cánh tay Tư Hải Minh hụt hãng, cứng đờ giữa không trung. Một lát sau mới thu về.
Nhưng, không khí trong phòng bỗng trở nên im lặng và như bị đè nén lại!
Đào Anh Thy không cảm thấy bản thân mình nói có gì sai, cô không muốn Tư Hải Minh chạm vào cô thì có gì là sai chứ?
Anh ta là anh ta, bọn nhỏ là bọn nhỏ. Cô không thể làm chuyện gì cho bọn nhỏ, nhưng không có chuyện cô sẽ để cho Tư Hải Minh tùy tiện đụng chạm vào cơ thể mình!
Dù sao buổi chiều cô còn phải đi đón mấy đứa nhỏ nữa, cô không muốn phải ở trong biệt thự Minh Uyển cả ngày.
Cho dù Tư Hải Minh không có ở đây, cô cũng không muốn!
Một chiếc Rolls Royce màu đen dừng trước cửa khu chung cư.
Đào Anh Thy không nói một lời, chuẩn bị xuống xe.
Con ngươi đen thâm thúy của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô, nói: “Buổi chiều tôi sẽ đến đây đón em”
Đào Anh Thy không nhìn anh ta, chỉ cúi đầu trả lời anh: “..Ừm”
Dù sao thì cô có từ chối thì cũng không có tác dụng, không hiểu sao Tư Hải Minh phải làm mấy chuyện thừa thãi như vậy!
Vừa bước xuống xe…
“Đào Anh Thy!”
Đào Anh Thy ngạc nhiên, xoay người lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Diễm My đang tức giận đùng đùng đi về phía cô.
Đào Anh Thy nhìn thấy cô ta, sau tang lễ của Tư Viễn Hằng không bao lâu, hình như Tần Diễm My đã lâm bệnh nặng, cô ta vốn đã rất gầy, bây giờ còn gầy như sắp đổ.
Cô nhìn thấy vậy, trong lòng rất buồn và không đành lòng…
“Chị Diễm My..” Đào Anh Thy nghĩ, Tân Diễm My chắc chắn rất yêu Tư Viễn Hằng, nếu không sẽ không trở thành dáng vẻ như bây giờ…
“Làm sao, cô đang tội nghiệp cho tôi đấy à?”
Tần Diễm My cười lạnh mỉa mai.
“Em không…” Đào Anh Thy giải thích.
Cô không hiểu tại sao Tần Diễm My lại đến đây tìm cô, nếu như có thể, cô hy vọng rằng chính cô mời Tần Diễm My đến phòng trọ của mình, mà không phải lúc có cả Tư Hải Minh đang ở đây…
Phía sau âm thanh vang lên, Đào Anh Thy không quay đầu cũng biết là Tư Hải Minh bên trong xe đã bước xuống, bầu không khí bỗng trở nên nguy hiểm, không dám làm ra bất cứ hành động nào!
“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy em lên Tầng đây..” Đào Anh Thy nói xong lập tức muốn rời đi.