“Cô định cứ thế mà đi à, không có lời gì muốn nói với tôi sao? Tư Viễn Hằng chỉ thuộc vê một mình cô sao?”
Tần Diễm My chất vấn: “Nếu như tôi không đến thăm mộ, chắc đến lúc chết tôi cũng không biết được chuyện tốt mà cô làm đâu nhỉ”
Bước chân của Đào Anh Thy bỗng sững lại, ngoảnh mặt lại, nhìn vào ánh mắt mang đầy thù hận của Tần Diễm My.
Trong lòng cô bỗng dưng vô cùng luống cuống, cố găng giữ vững giọng nói: “Tần Diễm My, giữa em và chị không có chuyện gì để nói, chị đi về đi!”
“Đi về sao? cô đang sợ điều gì? Nói thật, nếu như không phải bởi vì Tư Viễn Hằng, cô cho rằng tôi sẽ đến đây ngắm khuôn mặt giả vờ ngây thơ giả tạo của cô à?”
Cảm xúc của Tần Diễm My trở nên kích động: “Tôi không ngờ tâm tư của cô lại như thế? Người vợ hiền sao? Đúng là loại ăn trong bát nhìn trong nồi, cô định để cho Tư Viễn Hằng chết không nhắm mắt à? Người cũng đã chết, cô còn không muốn buông tha cho anh ấy nữa hả!”
Ánh mắt đen sâu thẳm âm trầm của Tư Hải Minh nhìn vê phía Tần Diễm My, không nhúc nhích.
Mà lúc này Đào Anh Thy đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Diễm My đừng nói nữa, mau chóng rời khỏi nơi này!
Tần Diễm My đang đắm chìm trong cơn đau khổ không để ý những thứ xung quanh: “Cô mà cũng biết lo sợ sao? Sớm biết như vậy tại sao lúc trước còn làm như vậy chứa? Hại chết Tư Viễn Hằng, bây giờ lại còn khắc lên bài vị của anh ấy..”
“Tân Diễm My!” Đào Anh Thy dồn dập gọi cô †a: “Em… em không hiểu chị đang nói chuyện gì, em cũng không muốn hiểu, nơi này không chào đón chị, mời chị rời khỏi đây!”
“Rời khỏi đây? Cô sợ tôi nói ra à? Tôi phải…”
“Tân Diễm My… ư!” Ngay lúc Đào Anh Thy không kiềm chế được kêu lên tên của Tần Diễm My, một bàn tay bỗng vươn ra từ phía sau, bịt kín miệng cô lại, kéo về phía lồng ngực rắn chắc đằng sau, chặt chẽ vây kín.
Bàn tay to lớn ấy gần như che hết nửa dưới khuôn mặt cô, chỉ lộ ra một đôi mắt vô cùng hoảng sợ.
Là tay của Tư Hải Minh!
Đào Anh Thy cố gắng vùng vẫy nhưng sức lực của cô không thể sánh bằng sức lực của một cánh tay Tư Hải Minh, không hề lung lay!
“Bây giờ cô có thể nói” Giọng nói âm trầm đến đáng sợ của Tư Hải Minh vang lên.
“Ưm ưm ưml” Ánh mắt Đào Anh Thy hoảng loạn nhìn Tần Diễm My, đừng nói! Không được nói! Cô rất sợ Tân Diễm My nói ra! Trong mắt cô chứa đầy nước mắt! Ánh mắt mang theo sự cầu xin.
“Nói cho tôi biết, cô ấy khắc gì lên tấm bia của Tư Viễn Hằng?” Tư Hải Minh âm trầm đến đáng sợ, vặn hỏi.
Tần Diễm My bị ánh mắt lạnh lẽo của anh dọa sợ chết khiếp, còn có cả sự độc đoán kiềm chế nhốt Đào Anh Thy. Đào Anh Thy nằm trong tay anh ta ngay cả chút sức lực phản kháng lại cũng không có.
Nhưng mà cô ta không đến để thương xót cho Đào Anh Thy, chỉ là cô ta hơi kinh ngạc khi thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, lại hiểu thành cảm xúc này của cô là do sợ bị Tư Hải Minh biết được sự thật!
Vì thế, cô ta làm sao có thể để cho cô được thoải mái hạnh phúc cơ chứ?
Lúc này cô ta hận không thể khiến cho Đào Anh Thy gặp xui xẻo!
Vừa muốn bám theo Tư Viễn Hằng không buông, vừa muốn làm người phụ nữ của Tư Hải Minh.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy được?
“Xem ra còn có chuyện mà anh Hải Minh không biết, cũng không muốn bị cô ta che giấu. Tôi đến thăm mộ Tư Viễn Hằng, mới phát hiện ra trên tấm bia còn có thêm vài chữ..”
Tân Diễm My nhìn về phía Đào Anh Thy, không để ý đến nước mắt trong viền mắt cô càng ngày càng nhiều, nói ra bốn chữ nọ: “Vợ: Đào Anh Thy”
Đào Anh Thy ngừng giấy dụa, nước mắt tuyệt vọng mãnh liệt trào ra, cơ thể căng thẳng lập tức trở nên yếu mềm sắp gục ngã.
Nếu như không có Tư Hải Minh đỡ sau lưng cô, có lẽ cô đã ngã xuống mặt đất rồi…
Đào Anh Thy không cảm nhận được động tác của Tư Hải Minh, không gian yên lặng tĩnh mịch đó như giày vò trái tim đang hoảng sợ.
Cơ thể Tư Hải Minh cứng đờ, bàn tay đang che mặt cô, càng tăng thêm lực.
Đào Anh Thy không dám động đậy, nước mắt vẫn rơi không ngừng, là bị dọa sợ!
Mà lúc này Tân Diễm My vẫn tiếp tục nói: “Anh Hải Minh, cô ta rõ ràng là đứng núi này trông núi nọ! Đã hại chết Tư Viễn Hằng lại còn muốn lừa dối anh, tôi không hiểu loại người như vậy cần gì phải níu kéo! Tôi thấy anh Hải Minh phải xóa đi như mấy chữ trên tấm bia đi mới đúng!”